“Thuyền bay linh thú?”
“Đúng vậy, trên thực tế, nhiều tu sĩ bây giờ không còn sử dụng cổ Trận pháp Truyền Tống để di chuyển nữa mà ngồi thuyền bay bay đi và về. Tốc độ không chậm, tiêu hao linh thạch cũng có thể ít hơn, mấu chốt là có cao thủ bảo hộ thuyền bay, ngay cả nguy hiểm cũng tránh được” Lãnh Uyên Thư nói.
Sau đó, Lãnh Uyên Thư nói một chút về thuyền bay linh thú, Tần Trạm nghe xong cũng hiểu ra.
Thuyền bay linh thú của đại lục Thượng Giới này cũng có chút giống với tiêu cục của thời cổ đại.
Bọn họ phụ trách đưa người ở nơi này đi nơi khác, đồng thời bởi vì bọn họ hiểu được lộ trình cùng tốc độ thuyền bay nhanh, vì vậy muốn đi tới nơi đó sẽ nhanh hơn tự mình đi.
“Có điều thuyền bay linh thú trước nay không mang theo người lạ, bởi vì họ lo lắng xảy ra tình huống ngoài ý muốn, nhưng anh là khách khanh của Hỏa Vũ Tông, thân phận cũng không có vấn đề gì”
Lãnh Uyên Thư cười nói: “Nếu như anh muốn ngồi thuyền bay, chuyện này cứ giao cho tôi.”
“Vậy làm phiền cô vậy” Tần Trạm cũng nói một tiếng cảm ơn với cô.
Điểm cuối cùng dừng chân của thuyền bay Linh thú không phải ở nước Đại Vũ, vì thế Lãnh Uyên Thư phải đi liên lạc, dò hỏi khắp nơi, cần một chút thời gian.
Sau khi rời khỏi chính điện, Tần Trạm trở về chỗ của mình tu luyện thêm một ngày, trong khoảng thời gian này, cũng chỉ dạy cho Trác Cư một số kĩ năng cơ bản của Ngự Kiếm Quyết.
Ngự Kiếm Quyết chính là như thế, kĩ năng cơ bản là khó học nhất, nhưng một khi nắm bắt được thuật ngự kiếm thì khác biệt chỉ còn ở số lượng thanh kiếm khống chế được.
Đến ngày thứ hai, Tần Trạm đã nhận được truyền âm của Lãnh Uyên Thư.
Cô đã hỏi thăm thông tin về thuyền bay linh thú, trong đó thuyền bay đến thành cổ Đông Hoàng nhanh nhất là vào hai ngày sau, họ sẽ đến nơi biên giới nước Đại Vũ để đón khách và dừng chân một ngày.
Tần Trạm muốn khởi hành càng nhanh càng tốt, tự nhiên cũng gật đầu đáp ứng.
Hai người cùng rời khỏi Hỏa Vũ Tông, đi về hướng biên giới.
Để nhanh chóng, Tần Trạm cũng lấy ra thuyền bay Tử Quang, thứ này trước đây đặt trong thức hải để nuôi dưỡng, trước khi thức hải được khôi phục cũng chưa từng sử dụng qua.
Cảm nhận được tốc độ thuyền bay của Tần Trạm, Lãnh Uyên Thư lại một phen ngạc nhiên.
Thuyền bay này so với pháp khí ngự không tốt nhất của Hỏa Vũ Tông không hề yếu hơn, thật sự không biết trong tay Tần Trạm còn giữ bao nhiêu bảo vật.
Trong hai ngày nay, ngoai khoảng thời gian điều khiển thuyền bay, Lãnh Uyên Thư đã cùng Tần Trạm trò chuyện rất nhiều về việc tu luyện.
Hai người đều có những thế mạnh riêng, cảnh giới của Lãnh Uyên Thư cao hơn anh, đặc biệt là đã tự mình đột phá qua Cảnh thần phó phân, cô đã kể không ít về kinh nghiệm của bản thân, những thứ này đối với Tần Trạm rất hữu dụng.
Lãnh Uyên Thư còn bất ngờ hơn, cô vốn dĩ cho rằng Tần Trạm tuổi tác không lớn lại có được tu vi như vậy, chắc là nhiều phương diện hiểu biết cũng không quá sâu sắc, nhưng sau khi trò chuyện cùng anh, cô mới có chút ngượng ngùng phát hiện năng lực của anh lớn hơn cô rất nhiều.
Vì vậy suốt cả đường đi, trái lại Lãnh Uyên Thư cảm thấy chính mình đã học được rất nhiều thứ từ Tần Trạm.
Sau hai ngày, Tần Trạm và Lãnh Uyên Thư đã đến một lầu cát có diện tích rất lớn, bảng hiệu có ghi dòng chữ Tụ Bảo Các.
Khi hai người đến, nhìn thấy ngoài Tụ Bảo Thành có tu sĩ không ngừng qua lại, Lãnh Uyên Thư nói: “Tụ Bảo Các này, là một trong những nhà buôn lớn nhất trên toàn đại lục, thuyền bay linh thú cũng là một trong sản nghiệp của bọn họ. Ngoài ra, còn có bán hàng, đấu thầu và các hoạt động kinh doanh khác”
Có thể làm kinh doanh lớn như vậy giữa các tu sĩ, cát chủ của Tụ Bảo Các, e răng không bình thường. “Tần Trạm tò mò nói.
Hai người tiếp tục trò chuyện, đi qua rất nhiều tòa nhà trong Tụ Bảo Thành, cuối cùng đến nơi biên giới, đó là một quảng trường rộng lớn.
Trong quảng trường, có một chiếc thuyền bay khổng lồ dựng lại tại đó, nó dài cả trăm thước.