“Tân Trạm, tình hình thế nào?”
Về đến thuyền bay, Tân Trạm phát hiện cậu Trịnh đã trở lại, mình là người cuối cùng. Lúc này, mọi người trên thuyền bay đều nhìn về phía anh.
“Tình hình bọn họ bên đó thì sao? ” Tân Trạm nói.
Vẻ mặt của cậu Trịnh và vài người khác đột nhiên có chút khó coi, một người trong số đó còn bị thương trên cánh tay.
“Bọn tôi không may làm kinh động con Thị Huyết lôi ưng ở ngoại vi, không thể vào sâu bên trong được” Cô gái đó nhỏ giọng nói.
“Tân Trạm, lúc trước cậu tiến vào khu vực bên trong, còn cố ý phong cấm trận đồ của tôi, có thật là không phát hiện gì không?” Lúc đó ‘Vương Ngọc ngồi xếp bằng ở nơi cao nhất, lên tiếng hỏi.
“Thực ra, tôi đã đi vào trong một đoạn”
Tân Trạm cũng không giấu diếm, bản thân phong ấn trận đồ đó là việc Vương Ngọc có thể cảm nhận được, cho dù nói dối cũng chẳng có nghĩa lý gì.
“Ha ha, tên nhóc nhà cậu quả nhiên không trung thực, cậu làm mất trận đồ của Vương trưởng lão, muốn che giấu cái gì?” Cậu Trịnh cười lạnh nói.
Bản thân anh ta rơi xuống vùng ngoại vi, mà một mình Tân Trạm lại có thể tiến vào khu vực trung tâm, điều này khiến anh ta nhìn Tân Trạm một cách vô cùng khó chịu.
“Tôi đương nhiên có bí mật của tôi, nhưng cũng may tôi không phải dạng phế vật, đã không thăm dò được gì mà lại toàn nghỉ ngờ người khác” Tân Trạm nhàn nhạt nói.
“Cậu nói ai là phế vật: Cậu Trịnh liền tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt.
“Được rồi, đừng tranh cãi việc này nữa, Tân Trạm, nói cho tôi biết cậu đã nhìn thấy gì đi”
Vẻ mặt Vương Ngọc rất bình tĩnh, mọi người cũng không lấy làm kinh ngạc, tu luyện đã đến cảnh giới này, ai không có bí mật hay át chủ bài trong tay chứ, ông ta vốn không để tâm đến những việc này.
“Những gì mà tôi thấy được chính là Thị Huyết lôi ưng cảnh thần phó phân, tầm khoảng…”
Tân Trạm nói sơ qua về số lượng và tu vi của các quái thú trong khu vực trung tâm.
“Còn gì nữa không?” Vương Ngọc nghe xong liền gật đầu, sau đó lại mở miệng nói.
Trái tim Tân Trạm đột nhiên nảy lên một cái, anh nhìn Vương Ngọc, cảm giác như mình đã bỏ sót điều gì đó.
Cảm giác này khiến Tân Trạm thay đổi sự chú ý.
“Ngoài ra, tôi cảm nhận được dưới khu vực trung tâm đó hình như có quái thú tồn tại, là loại quái thú rất mạnh, tu vi tâm khoảng đứng đầu cảnh thần phó phân lục phẩm đỉnh phong”
Vẻ mặt của mọi người nghe xong đều biến sắc. Nếu thật sự có loại quái thú này, vậy ở đây chỉ có Vương Ngọc có thể đối phó với nó.
“Quái thú mạnh như vậy, anh nói linh tinh vừa thôi” Cậu Trịnh lại mỉa mai nói.
“Tôi thấy anh chính là đang nói hưu nói vượn cốt chỉ để khoe mẽ mà thôi”
“Tân Trạm, chuyện này liên quan đến sự sống còn của chúng ta, không thể nói càn” Trang Tường cũng không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
Tân Trạm chú ý tới lúc mọi người biết được tin tức này thì ít nhiều gì đều có chút kinh ngạc, nhưng Vương Ngọc vẫn bình tĩnh, giống như không ngoài dự liệu.
Suy đoán của bản thân có lẽ là chuẩn xác rồi.
“Tin hay không tin thì các người tự mình phán đoán, tôi cũng nói rồi, chỉ là phán đoán” Tân Trạm bình tĩnh nói.
“Những gì nên nói tôi đã nói xong rồi, các vị tiền bối xin thứ lỗi không thể tiếp chuyện được nữa, tôi phải đi khôi phục lại linh khí”
Nói xong Tân Trạm liền rời đi.