“Không muốn chết thì lập tức cút!” Tân Thành khẽ quát.
Hai người đều nhũn cả hai chân, không ngừng lùi về phía sau định chạy trốn.
Nhưng vào lúc này, thân thể Tân Thành đột nhiên run lên, hình như không khống chế được mà khóe miệng tràn ra một tia máu.
Sau đó mặt anh tái đi, ngay lập tức lùi vào trong rừng.
“Hắn nhất định đã thi triển tuyệt chiêu, bây giờ bị thương nặng, chỉ là chống đỡ thôi.”
Cậu Trịnh kia phản ứng lại, không khỏi kêu lên.
“Đuổi theo!” Người đàn ông còn lại vẻ mặt xấu hổ, hẳn thế mà bị một tên cảnh xuất khiếu lừa gạt, hai người đều đuổi theo vào rừng.
“Lấy hai tên ngu xuẩn này làm vật chắn cho mình cũng không tệ Trong rừng, Tân Thành lau vết máu trên khóe miệng, lúc này vẻ mặt vân như thường, nào có dấu vết bị thương nào.
Trảm thứ tám này khi hắn ở Nguyên Anh cảnh đúng là thực sự có phản phệ, nhưng lấy tu vi trước mắt của anh thi triển vài lần nữa cũng không có ảnh hưởng gì.
“Để hai tên ngu xuẩn đuổi theo đi, chúng ta đi dưới lòng đất.”
Cơ thể Tân Trạm lóe lên, lao vào trong sơn cốc.
Lúc này trên bầu trời vẫn không ngừng tranh đấu, khi thì có thi thể yêu ưng rơi xuống, cũng có một vài tu sĩ bất hạnh bỏ mình.
Toàn thân Tân Thành dán đầy bùa, đè nén hơi thở, không ngừng đi về phía trước.
Cuối cùng, anh đã đến nơi mà trước đây đã từng phát hiện ra sơn động, thân thể lắc lư tiến vào trong lần nữa.
Lối rẽ ngầm rất nhiều, quả thực thông cả bốn phía nhưng Tân Thành đã có kinh nghiệm lúc trước, rất nhanh đi tới mép hang có tia sấm lóe lên.
“Chẳng trách lôi ưng Tử Vũ kia lại dám để quả Lôi Nguyên này lại.”
Lúc này Tân Thành thi triển thuật ẩn thân rồi lùi vào một thông đạo ở sơn động.
Ba quả Lôi Nguyên vẫn sinh trưởng ở trong rễ, nhưng vị trí này vốn của lôi ưng Tử Vũ, lôi ưng hai đầu cảnh thần phó phân tam phẩm đang canh giữ ở đây.
“Hai đầu tam phẩm, hơi khó đối phó.” Phù Ma lắc đầu nói.
“Không sao, có người sẽ đối phó giúp chúng ta” Tân Thành thản nhiên đáp lại.
Sau khi tiến vào trong lòng đất, anh đã rắc rất nhiều con rối Giáp Trùng, mục đích cũng không phải dò xét lôi ưng mà là cảm nhận mỗi cửa động.
Anh đã cảm nhận được có ít nhất ba bóng người đều rơi vào trong sơn động.
Nhìn vào trận chiến, lôi ưng này bị tiêu diệt là chuyện sớm muộn, người thông minh cảnh thần phó phân tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội có được kho báu này.
“Lúc này, liền xem ai kiên nhãn hơn”
Tân Thành hít vào một hơi, ngoại trừ anh hẳn là không có cảnh xuất khiếu nào có lá gan tiến vào đây nữa.
Hơn nửa bọn họ không có tin tức, cũng không nhất định có thể tức khắc lĩnh ngộ được nơi này có bảo vật.
Trước tình hình đối mặt đều là đối thủ cảnh thần phó phân, chính anh cũng chỉ có thể yên lặng nhìn diễn biến.
Thân ở dưới lòng đất cũng có thể cảm ứng được trận chiến phía trên, mà lúc tiếng động chiến đấu càng phát ra yếu ớt thì một bóng người cuối cùng cũng không kiên trì nổi.
Anh đột nhiên lao ra, thân thể luồn vào tia sấm đầy trời liền chộp tới hướng quả Lôi Nguyên.
Xem ra anh muốn dựa vào tốc độ lấy một quả Lôi Nguyên đi.
Chưa kể, đây là một quyết định sáng suốt.