Vẻ mặt mấy người đang nói đều khó chịu, ánh mắt nhìn ra xung quanh cũng kì quái.
Tân Trạm thầm cười lạnh trong lòng, những người này nói năng đường hoàng, danh chính Ngôn thuận như thế, chẳng qua cũng chỉ vì ghen tị không lấy được quả Lôi Nguyên.
Nếu họ có được cơ hội để lấy nó thì sẽ không ở đây giả nhân giả nghĩa như này.
Người đi lấy quả Lôi Nguyên thì không có công giết Huyết Lôi Ưng, loại suy luận này quả thực là hoang đường.
Lấy ra chia đều cũng không thực tế.
Quả Lôi Nguyên chỉ có bốn trái, ở đây lại có hàng trăm người, làm thế nào để phân chia một cách công bằng?
Cho nên, trong số những người có mặt, chỉ có những cường giả này là lo lắng và thất vọng, còn những tu sĩ có tu vi bình thường chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Rõ ràng tất cả mọi người đều biết ý định của những người này.
Bồn chồn nhất chính là những người có thực lực mạnh ở cảnh thần phó phân, bởi vì nếu chẳng may bị phát hiện, tất cả đương nhiên sẽ rơi vào tay Vương Ngọc cùng những cường giả khác.
Nhưng ở thời điểm này, không ai dám mở miệng nói lời trái ý, bởi nếu làm vậy sẽ trở thành đối tượng bị tình nghi nhiều nhất.
“Nếu tất cả đã quyết định sẽ tra ra người đó, vậy để tôi làm thay là được.”
Lúc này Vương Ngọc mới đứng lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người.
“Các vị, ai đang cầm quả Lôi Nguyên, vui lòng chủ động giao nộp, chúng tôi nhất định sẽ không truy cứu trách nhiệm. Còn nếu để chúng tôi phát hiện thì sẽ không nể mặt”
Vương Ngọc đưa mắt nhìn một vòng, thấy không có ai thừa nhận, liền thất vọng nói: “Nếu các vị không định thừa nhận, vậy thì đừng trách lão già tôi đây không khách khí”
Nói rồi, ông ta lấy ra một chiếc hộp ngọc bích xinh đẹp, vừa mở nắp, một con bướm rực rỡ đầy sắc màu bay ra.
“Tâm Khí Linh Điệp, nghe nói thứ này đã tuyệt chủng từ lâu, không ngờ Vương trưởng lão lại sở hữu loại vật kỳ lạ này.”
Có người nhận ra thứ đó, sắc mặt có chút thay đổi.
“Đúng vậy, thứ này có thể cảm nhận được hơi thở của tất cả tu sĩ từng ở đây, cho nên người nào từng đi qua nơi này, kiểm tra qua liền biết”
Vương Ngọc nhìn tất cả mọi người, cười lạnh một tiếng.
“Đến lúc này vẫn không có ai muốn nói gì sao?”
Không ai lên tiếng, ánh mắt Tân Trạm lặng lẽ quét qua vài người tu vi cảnh thần phó phân.
Anh đã trải qua trận chiến dưới lòng đất, đối với tu vi của mấy người kia cũng có chút phán đoán.
Ba người đầu tiên đều là tu vi cảnh thần phó phân tam phẩm, nhưng người cuối cùng bước ra khỏi mặt đất chính là cảnh thần phó phân tứ phẩm.
Nhưng bây giờ ở đây không có ai tu vi tứ phẩm cả, chứng tỏ người này đang che giấu tu vi của mình.
Tuy nhiên, đối mặt với Tâm Khí Linh Điệp, vẫn không có người nào trả lời, có lẽ họ cũng đang đánh cược xem thứ này có phải là thật hay không.
“Tôi chỉ đành thất lễ”
Vương Ngọc vung tay lên, Tâm Khí Linh Điệp bay ra, lượn quanh cái hố giữa lòng đất, thỉnh thoảng dừng chân tại một chỗ nào đó.
“Vương trưởng lão, vừa nãy chúng tôi đi lấy rễ quả Lôi Nguyên, sẽ không bị nhìn nhầm chứ?” Có người lo lắng hỏi.
“Không sao đâu.”
Vương Ngọc ngược lại tự tin nói: “Tâm Khí Linh Điệp hấp thụ hơi thở khi chiến đấu, động bị sập chứng tỏ bên trong đã từng xảy ra một trận chiến. Cậu chỉ đi lấy rễ cây, sẽ không bị để ý”
Mấy người này liền thở phào nhẹ nhõm.
Tâm Khí Linh Điệp bay một lúc, sau đó trở lại trên tay Vương Ngọc.
“Giờ hãy để chúng ta xem ai là kẻ thực sự lấy đi quả Lôi Nguyên”
Nhìn mọi người mấy lần, Vương Ngọc cười nhạt một tiếng, Linh Điệp lại bay lên một lần nữa.