Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1347: Chương 1347




Sau khi Tân Thành hỏi ra suy nghĩ trong lòng mình thì đôi mắt Trang Tường giật giật, rồi đưa ra đáp án của ông.

“Tôi nhìn người thật chuẩn, nếu cậu tin tôi, hai người kia tuyệt đối không phải vợ chồng”

“Tôi hiểu rồi”

Tân Thành gật đầu, anh đã biết chính mình nên làm như thế nào.

Sau khi rời khỏi quảng trường, tất cả mọi người đều tản ra tứ phía, tìm kiếm cơ hội.

Đầu tiên Tân Thành đến Tụ Bảo trước rồi mua một vài vật cần thiết, sau đó bước chân liền nhanh hơn, đi ra ngoài thành.

Vừa ra khỏi Tụ Bảo thành, Tân Thành đột nhiên tăng tốc, tựa như kinh hồng.

Ngay sau đó, hai bóng hình xuất hiện ở vị trí trước đó của Tân Thành cũng lặng lẽ đuổi theo.

Cuối cùng, Tân Trạm đi đến bên cạnh một con sông lớn.

Đây là một vùng đất thôn quê hoang vu, không có người ở.

Trên bờ đê, Tân Trạm dừng lại, nhìn vào khoảng không.

“Hai vị tiền bối, định đi theo tôi đến khi nào vậy”

“Tiểu bối, cậu cũng coi như là có chút thực lực. Từ những hành động của cậu sau khi rời khỏi thành phố Tụ Bảo, tôi đã biết rằng cậu sẽ phát hiện ra chúng tôi.”

Trong hư không, linh lực chấn động một hồi, hai bóng người chậm rãi xuất hiện.

Đó là cặp vợ chồng già.

Lúc này, bà lão vẻ mặt ảm đạm nhìn xuống Tân Thành.

“Nhưng tôi không hiểu. Rõ ràng cậu biết tôi muốn giết cậu, tại sao vân muốn đi ra ngoài thành?”

“Bởi vì tôi cũng muốn giết hai người.”

Tân Trạm cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

Bà lão nghe xong ngẩn người, sau đó không nhịn được cười nhạo: ậu nhóc, chúng tôi một là cảnh thần phó phân tam phẩm, hai là cảnh thần phó phân tam phẩm. Cậu vừa mới xuất khiếu, liền muốn giết bọn tôi.

“Không có cách nào cả, hai người nhất định muốn yêu thú nội đan của tôi, tôi lại không cho. Sớm muộn gì cũng phải đấu một trận sống chết, mà kết quả thì tất nhiên là tôi sẽ sống”

Tân Trạm lật lòng bàn tay, thanh kiếm đồng liền xuất hiện, nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

“Hai người nên ra tay đi, tôi không muốn đánh xong, sẽ bị trễ máy bay đâu”

“Đúng là một thẳng điên, để tôi xem thử, cậu thì có bản lĩnh gì”

Khóe mắt bà lão khẽ động, đối với ông lão nháy mắt một cái, sau đó hai người một trái một phải lao thẳng về phía Tân Trạm mà đánh.

“Cậu đi chết cho tôi!”

Đôi mắt của bà lão mang theo sát khí, trên người toát ra rất nhiều luồng khí đen, rõ rành là tu luyện một loại ma công nào đó.

Hơi thở lạnh lẽo tràn kia trong phút chốc tràn ngập khắp trời đất.

Bà lão đưa tay ra nắm lấy, ma khí màu đen hóa thành một móng vuốt to lớn trên không trung, thẳng đến trên đầu Tân Trạm chụp lấy anh.

Còn bên kia, ông lão cũng trầm thấp quát một tiếng, bộc phát hỏa diễm, hóa thành vô số hỏa long phóng ra ngoài.

Ngay sau khi hai người ra tay, họ đánh hết sức mình.

Mặc dù Tân Trạm đã là Cảnh Xuất Khiết bát phẩm, nhưng bọn họ đều đã nhìn thấy trước đó Thị Huyết lôi ưng bị giết chết, bọn họ hoàn toàn không khinh thường Tân Trạm.

Đối mặt với những đòn đánh từ trái sang phải, vẻ mặt của Tân Trạm trông có vẻ bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.