Mà đúng lúc này mấy người Tân Trạm ở trong một góc Thánh Cảnh, khi đang nỗ lực tăng lên tu vi.
Khu vực trung tâm cốt lõi của Đông hoàng Thánh Cảnh.
Trong một mảnh núi non, bên trong vài dặm khu vực, thất sắc linh quang dường như giống như sương mù tràn ngập quay cuồng, bao vây khắp địa phương bên trong nó, ngăn cách bên với cắt cả trong ngoài.
Núi non bốn phía, nhắm chừng có hơn một ngàn tu sĩ, vây quanh ở chung quanh linh vụ này, không ngừng ra tay công kích, đánh ra các loại pháp thuật.
Mỗi một giây, khu vực linh vụ này đều đang run rẩy, lấy một loại tốc độ cực kỳ thong thả giảm nhỏ dần.
Nơi đây, chính là Nghĩa trang Đại Năng.
Chỉ là mấy vị tu sĩ công kích đã mấy ngày cũng không có cách nào phá mở được từng lớp bảo vệ bên ngoài của nghĩa trang.
Tống Linh Thông im lặng nhìn Sài Chính Đạo bay đến bên cạnh mình, trong lòng cũng khá tức giận.
Anh ta phất tay một cái hiện ra một chiếc lệnh bài, rồi nhanh chóng phát đi một đạo truyền âm ra ngoài.
Bên ngoài Thánh Cảnh, hàng chục tu sĩ đang chính ngồi xếp bằng trên một ngọn núi hoang.
Cách đó không xa có một cái thung lũng khổng lổ, giống như đang tản ra một làn sương màu đen.
Lúc này giữa không trung cũng có không ít huyết tỉnh khí.
Hai mắt của Vương Tử đỏ ngầu, anh ta nện một quyền mạnh xuống đất.
Bọn họ bị Tân Trạm dùng Thị Huyết Lôi Ưng ám hại, phải hết gần một ngày mới thoát khỏi bọn Thị Huyết Lôi Ưng để ra ngoài.
Mấy trăm người bây giờ đã bị thương vong quá nửa, hơn nữa em trai ruột của anh ta là Vương Lang cũng đã bị Tân Trạm giết chết.
Lý Thầm, người đang bị Tân Trạm sắp xếp làm gián điệp cũng đang có mặt trong đám người.
Ông ta cố rụt cổ xuống, không dám nhìn vào những bậc cao thủ trước mặt, sợ bị phát hiện.
Nếu để cho bọn họ biết kế hoạch của Ám Ảnh Minh thất bại là do ông ta tiết lộ bí mật, thì chỉ sợ rằng ông ta sẽ ngay lập tức bị Vương Tử nổi giận cắt cổ ngay.
“Vương Tử, cậu nói Ám Ảnh Minh lệnh cho cậu chờ ở đây.
Đến giờ đã hai ngày rồi, rốt cuộc thì khi nào mới có tin tức mới đây”
Người phụ nữ lúc trước tham gia tranh giành vị trí thủ lĩnh đã kết thúc tu luyện, có vẻ không kiên nhãn nhìn về phía Vương Tử “Thu Vũ, nếu cô thấy sốt ruột thì có thể bỏ nhiệm vụ và rời đi ngay bây giờ.”
Vương Tử lạnh lùng nói: “Trưởng lão chỉ nói tôi phải đợi ở đây, nếu cô muốn biết gì thêm, thì tự cô đi mà hỏi ông ấy”
“Cậu… nếu tôi có thể liên hệ đến trưởng lão thì còn cần hỏi cậu làm gì”
Thu Vũ hơi bực mình, hừ lạnh một tiếng.
“Biết thế thì được rồi, đừng có nhiều lời nữa” Vương Tử lạnh lùng “Vương Tử, em của cậu chết rồi, nên cậu tìm tôi để trút giận à? Cậu cho răng lão nương dễ chọc vào sao?”
Những người gia nhập Ám Ảnh Minh quả thật không có ai có thiện chí.
Thu Vũ đột nhiên đứng lên với vẻ mặt nghiêm trọng, Vương Tử cũng rút trường đao ra.
“Nếu cô muốn đấu, thì tôi sẵn sàng chiều lòng”
Thu Vũ nheo mắt lại, lắc lắc đầu, xoay người đi về phía sau. Có vẻ như là nhận thua.
Vương Tử sửng sốt, nhưng sau đó bóng dáng Thu Vũ đột nhiên biến thành một đám hơi nước.
Vương Tử biến sắc rồi hướng về phía sau chém đao xuống.
Từ phía cơ thể của Thu Vũ, trước khi mũi đao chém xuống, thì từ ngón tay cô ta bay ra hàng ngàn ngân châm, hướng về phía Vương Tử.
“Sát quỷ!”
Vương Tử rống lên, trên người quần áo đều bị rách nát hết cả, lộ ra ở phía sau lưng là một hình xăm quỷ đầu gớm ghiếc.
Bỗng nhiên quỷ đầu vặn vẹo cử động, sau đó biến thành vật sống, nó hét lên một tiếng, một đám mây máu nổ tung, hóa thành một tấm khiên lớn.