Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 158: Chương 158




Nhìn khuôn mặt xa lạ trước mặt, Tần Trạm có hơi ngạc nhiên hỏi: “Ông biết tôi?”

Ông Diêm vội vàng khom người nói: “Tôi có xem qua video phỏng vấn của cậu, cá cược giữa cậu với Tô Vũ thật sự khiến tôi khâm phục!”

Nói xong, ông ta vội vàng khua tay và nói: “Lui xuống hết cho tôi!”

Trong mắt ông Diêm, Tần Trạm có thể khiêu khích Tô Vũ, thế thì anh nhất định phải có sức lực ngang nhau với nhà họ Tô.

Kiểu dòng họ lớn này, mãi mãi không phải là nơi một người nhà họ Diêm như ông ta có thể động vào được!

Tần Trạm cũng có hơi bất ngờ, anh không hề nghĩ rằng video đó lại có hiệu, quả bất ngờ đến vậy!

“Thế hôm nay ông đến có chuyện gì không?” Tân Trạm dứt khoát mượn oai hùm, cười hỏi.

Ông Diêm sững người, ông ta vội vàng nhìn về Tổng giám đốc Sa, mặt mày hung ác dữ tợn mắng chửi: “Mẹ nó, cậu muốn chết à? Cậu Trạm mà cậu cũng có thể đụng vào?”

Tổng giám đốc Sa lúng túng nói: “Ông Diêm, cậu ta có lai lịch ghê gớm lắm sao? Không phải chỉ là mang theo đại Nội Kình Đại Tông Sư thôi sao?”

Lời nói này càng khiến cho ông Diêm sợ hãi Tần Trạm, ông ta trách mắng: “Ngay cả người đi theo cũng là đại Nội Kình Đại Tông Sư, lai lịch đằng sau là gì, tự cậu không nghĩ ra được sao?”

Tổng giám đốc Sa bỗng nhiên tỉnh ngộ, sắc mặt anh ta thay đổi, vội vàng xin Tần Trạm tha thứ: “Cậu… Cậu Trạm, thật ngại quá, tôi không biết thân phận của cậu, đồ nợ cậu lập tức tôi sẽ trả cho cậu ngay… không, tôi sẽ trả lại gấp đôi!”

Tần Trạm lắc lắc đầu, nói: “Không đủ.” Tổng giám đốc Sa nghiến răng, nói:

“Gấp mười!”

Tần Trạm chỉ chỉ cây kiếm đồng thau trong tay tổng giám đốc Sa, nói: “Tôi đã nói qua rồi, cây kiếm đó là lãi mà tôi nhận được.”

Tổng giám đốc nghe vậy, không nói một lời mà giấu cây kiếm vào lòng, anh ta lắc đầu, nói: “Không được! Ngoài cái này ra, những thứ khác tôi đều có thể đáp ứng cho cậu!”

“Thế thì cậu đi chết đi!” Phùng Công bước ra, sự áp bức của Đại Tông Sư bao phủ trong chốc lát.

Tổng giám đốc Sa chỉ là một người bình thường, sự áp bức khổng lồ này trực tiếp khiến anh ta quỳ “bịch” xuống dưới đất.

Ông Diêm thở dài nói: “Tổng giám đốc Sa, cớ gì phải vì một cây kiếm rách nát, mà đắc tội cậu Trạm chứ, tôi thấy cậu nên đưa cây kiếm cho cậu ấy đi.”

Tổng giám đốc Sa nghiến răng, nói:

“Ông Diêm, cây kiếm này không phải là cây kiếm bình thường đâu, nghe nói đây là di vật của một vị thần chiến tranh nào đó! Không thể ước lượng được giá trị! Chỉ cần ông giúp tôi giết tên Tần Trạm này, tôi sẽ tặng miễn phí cho ông cây kiếm này!”

Ông Diêm nhíu mắt lại, quan sát tỉ mỉ cây kiếm này một hồi.

“Quả nhiên không phải là vật bình thường!” Ánh mắt của ông Diêm sáng lên, trong mắt lộ ra lòng tham không đáy.

“Tiếc là, mặc dù cây kiếm này có giá trị khác thường, nhưng tôi cũng không thể vì vậy mà đắc tội với một dòng họ lớn.” Ngay sau đó, ông Diêm lại thở dài một hơi.

Tổng giám đốc Sa nghiến răng, nói: “Ông Diêm! Ở đây là Vân Thành! Chúng ta giết cậu ta thì ai mà biết được? Cho dù cậu ta có lai lịch thiên tài thì cũng như người thường!”

Ông Diêm lặng im không nói gì, dường như đang đợi lời tiếp theo của tổng giám đốc Sa.

Tổng giám đốc Sa tiếp tục nói: “Tên nhóc này chẳng qua là mang theo một Nội Kình Đại Tông Sư mà thôi, dựa vào bản lĩnh của ông, có thể giết cậu ta dễ dàng! Đến lúc đó, hai tay tôi sẽ dâng kiếm này cho ông! Hứa là sẽ đưa ông một trăm triệu đô la Mỹ, không thiếu một đồng nào!”

Lời này vừa dứt, ông Diêm này hình như có hơi lay rồi.

Ông ta vốn là người tàn nhẫn và có lòng tham không đáy, tên của ông ta là Diêm Thu Niên, nhưng vì lòng dạ độc ác mà có tên là Diêm Vương!

Giá trị của cây kiểm trước mắt này không thể ước lượng được, bảo sao ông ta không thể không lay động cho được!

“Ông Diêm, đừng nghĩ nữa!” Tổng giám đốc Sa tranh thủ thời cơ: “Giết cái thằng này là một vụ làm ăn không lỗ đâu!

Diêm Thu Niên chớp mắt, cười nói: “Cậu Trạm, người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, hy vọng cậu đừng trách tôi..”

Tần Trạm thở dài một hơi, trầm giọng nói líu ríu: “Quả nhiên, dựa vào hư danh thì dọa không nổi người ta…”

“Ra tay!” Diêm Thu Niên chắp hai tay ra sau, sau khi hét lên một tiếng thì người của ông ta lập tức lao tới!

Diêm Thu Niên dẫn đến tổng cộng bốn vị Đại Tông Sư, mỗi một người đều không yếu hơn Phùng Công!

Phùng Công hét lớn một tiếng, nhanh chóng đứng trước mặt Tần Trạm, nghiêm nghị nói: “Trẻ con không biết điều, không biết sống chết!”

Diêm Thu Niên không nhiều lời, ông ta nghiêm nghị nói: “Kết thúc cuộc chiến với thời gian nhanh nhất!”

“Rõ!”

Bốn người hét lên cùng nhau và ra tay gần như cùng lúc!

Tổng giám đốc Sa nhân cơ hội này vội vàng nấp qua một bên, sợ uy lực còn lại làm cho bị thương. . Ngôn Tình Ngược

Năm vị Đại Tông Sư đánh nhau, lập tức khiến cho cả hội trường hỗn loạn, tất cả cơ sở thiết bị đều vỡ tan tành trong chốc lát. Sự chấn động của nội kình càng khiến không khí kêu vù vù!

Tần Trạm vẫn không động đậy, vững như núi Thái Sơn, dù rằng ở giữa sóng gió nhưng trên mặt anh cũng không có chút lay động nào.

“Am!”

Mặc dù sức mạnh của Phùng Công cuồn cuộn ngất trời, nhưng đối mặt với bốn Đại Tông Sư cùng đẳng cấp thế này đã khiến ông ta nhanh chóng rơi vào thế bất lợi.

“Bịch!”

Quả đấm cứng rắn mạnh mẽ đập vào ngực của Phùng Công, khiến cho Phùng Công bay ra vài chục mét giống như đạn pháo, đánh tán trụ cột thành từng mảnh!

Ngực của Phùng Công lún vào mấy cm, ông ta thử đứng dậy nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn ngã nhoài xuống đất.

“Cậu Trạm, ở đây cậu không đấu nổi với tôi.” Diêm Thu Niên lắc lắc đầu: “Sai lầm lớn nhất của cậu chính là dẫn theo một Đại Tông Sư.”

Ngón tay Tần Trạm gõ xuống ghế, anh điềm đạm nói: “Ông biết sai lầm lớn nhất của ông là gì không?”

Diêm Thu Niên cười ha ha nói: “Tôi không biết, còn phải xin cậu Trạm chỉ bảo.”

Tần Trạm thở dài nói: “Sai lầm lớn nhất của ông chính là vì một cây kiếm mà đắc tội với tôi.”

“Ha ha ha ha ha!” Diêm Thu Niên liền ngưỡng đầu bật cười ha ha: “Hôm nay cậu bị bao vây tứ phía mà còn dám nói lời ngông cuồng?” Tần Trạm không nói gì cả, đột nhiên anh đứng dậy, gần như trong chớp mắt anh đã đến trước mặt Diêm Vương!

Ngón tay của anh giống như cái kìm thép trực tiếp bóp chặt cái miệng của Diêm Thu Niên, kéo ông ta lên một cách cứng nhắc.

“Thích cười phải không?” Tần Trạm nghiêm giọng nói.

Diêm Thu Niên liều mạng vẫy vùng, nhưng lại phát hiện ra tất cả nội kình của mình dường như bị đóng kín lại vậy, hoàn toàn không thể thể hiện ra được!

“Tôi đã nghe nhiều lời cầu xin tha thứ của mấy người rồi, cho nên ông vẫn nên ngoan ngoãn câm miệng lại đi.” Tần Trạm lắc đầu.

Lời vừa dứt, ngón tay anh ra sức, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, cái cằm của Diêm Thu Niên trực tiếp bị Tân Trạm vặn gãy nát!

Bốn vị Đại Tông Sư còn lại lập tức quát lên một tiếng, lao đến Tần Trạm.

Thân hình Tần Trạm như con chim én, qua lại không ngớt giữa bốn người. Bốn người dốc hết sức lực nhưng lại không chạm đến được góc áo của Tần Trạm.

“Ầm!”

Lúc này, khi thể trên người Tần Trạm bộc phát hoàn toàn, linh khí vô lận ngưng tụ trên bốn bàn tay lớn trong không trung!

Bàn to lớn rơi xuống đập bốn người này xuống đất giống như đập ruồi vậy!

Bốn người này chỉ cảm thấy xương cốt trên người như vụn vỡ ra hết vậy, cả người trở thành một đống thịt nhão, ngay cả đứng dậy cũng đứng không nổi.

“Tôi đã có thể khiêu khích nhà họ Tô, mà những tên tóc rối như mấy người có thể kêu gào được sao?” Tân Trạm lạnh lùng liếc nhìn mấy người này.

Sau đó, ánh mắt của anh từ từ dừng lại trên người tổng giám đốc Sa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.