Từ Thư Tiêu hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy. Loại người nịnh giàu ghét nghèo như cô ta không có bất cứ khí khái nào, cô ta run rẩy vươn tay, van xin: “Tân… Tân Trạm, tôi từng dạy học cho cậu mà, cậu quên trước kia tôi còn lên lớp cho cậu sao…”
Tần Trạm cười lạnh: “Bây giờ cô mới nhớ cô từng dạy tôi hả?”
Từ Thư Tiêu Vội nhìn đám bạn học, van xin: “Các cậu mau nói chuyện giúp tôi đi.”
Nhưng đám bạn học này đều sợ bị vạ lây, không một ai lên tiếng.
“Mấy người các cậu băm cái bàn này ra cho tôi, nhìn cô ta ăn hết.” Kiếm Hổ xua tay. Mấy người bên cạnh hắn lập tức đi về phía Từ Thư Tiêu.
“Cậu Trạm, chúng ta đi thôi.” Kiếm Hổ cười khẽ nói.
Tần Trạm cùng Kiếm Hổ lên phòng riêng trên tầng hai, lập tức thấy mấy hộp quà được đặt trên bàn.
“Mời cậu Trạm ngồi.” Kiếm Hổ cười nói. Tần Trạm cũng không khách khí mà gật đầu ngồi xuống. Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, Kiếm Hổ uống cạn ly rượu, bày tỏ xin lỗi về chuyện lần trước. Sau đó hắn lấy một tấm thẻ ngân hàng, cười ngượng ngùng đưa cho Tần Trạm: “Đây là chút lòng thành của tôi, mong cậu Trạm nhận lấy.”
Tần Trạm biết nếu mình không nhận thì Kiếm Hổ sẽ bất an. Huống chi bây giờ anh cũng đang cần tiền, thế nên không khách khí mà nhận tấm thẻ ngân hàng đó.
Sau khi đã ăn uống được một lát, Kiếm Hổ há miệng, dường như có lời muốn nói. “Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” Tần Trạm dứt khoát nói.
Kiểm Hổ xoa tay: “Cậu Trạm, cậu đã nghe nói chưa? Nhà họ Tô chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc thương nghiệp, lúc đó tất cả nhân vật có danh dự ở Đạm Thành đều sẽ có mặt…”
“Ừm, nghe chứ, rồi sao nữa?” Đúng là Tô Uyên đã nói với anh chuyện này, hơn nữa còn mời anh đến dự.
Kiếm Hổ thở dài: “Tôi biết, loại người như tôi hoàn toàn không đáng nhắc đến với nhà họ Tô. Nhưng bữa tiệc thương nghiệp này lại có ý nghĩa rất lớn…”
“Anh muốn tham dự?” Tần Trạm nhướng mày hỏi.
Kiếm Hổ thở dài, đặt ly rượu xuống nói: “Vốn dĩ tôi cũng không cưỡng cầu đầu, nhưng tôi nghĩ mãi mà không hiểu, ngay cả thứ như nhà họ Lâm cũng được mời, mà tôi lại mãi không nhận được lời mời, cậu nói xem thế là sao chứ? Ở Đạm Thành, nhà họ Lâm cùng lắm chỉ là gia tộc hạng ba thôi!”
“Nhà họ Lâm?” Tần Trạm nhíu mày. Đúng thế, đừng nói là bữa tiệc của nhà họ Tô, ngay cả nhân vật như Kiếm Hổ cũng sẽ không coi trọng nhà họ Lâm.
“Chẳng lẽ là Tô Uyên an bài?” Tần Trạm thầm nghĩ.
Kiểm Hổ nói tiếp: “Những người có địa vị tương đương với tôi ở Đạm Thành đều đã nhận được lời mời, chỉ có mình tôi… Hày, tôi nghĩ tới nghĩ lại cũng chỉ có một khả năng, đó là tôi đã đắc tội cố Uyên vì chuyện lần trước, cho nên tôi muốn làm phiền cậu Trạm giúp tôi…”
Kiếm Hổ dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Đương nhiên tôi sẽ không để cậu Trạm tốn công vô ích. Khu đô thị mới có một khu phố thương nghiệp, tôi đã nhận thầu hết những dự án giải trí ở đó, chỉ cần cậu Trạm đồng ý giúp tôi thì tôi sẽ tặng khu thương nghiệp đó cho cậu, cậu thấy thế được không?”
Tần Trạm không khỏi kinh ngạc. Anh không ngờ Kiếm Hổ lại ra tay hào phóng đến thể. Thấy vẻ mặt chân thành của Kiếm Hổ, Tần Trạm đành phải gật đầu: “Tôi sẽ thử xem, nhưng anh đừng hy vọng quá lớn.”
Nghe vậy Kiếm Hổ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hắn liên tục nói cảm ơn: “Có lời nói này của cậu thì tôi yên tâm hơn rồi. Cậu Trạm, sau này cậu có chỗ nào cần tôi thì cứ nói!”
“Được.” Tần Trạm gật đầu.
Ăn cơm xong đã là hơn ba giờ chiều. Kiếm Hổ đích thân đưa Tần Trạm ra ngoài, xuống dưới đại sảnh, vừa lúc thấy Từ Thư Tiêu đi ra. Khuôn mặt cô ta đầy vết thương, miệng sưng vù, trông vô cùng thê thảm. Thấy Tần Trạm, cô ta càng hoảng sợ hơn, trông có vẻ đáng thương, nhưng loại người như cô ta thì bị thế là xứng đáng, không xứng được đồng tình.
“Cậu Trạm, cậu đi thong thả” Kiếm Hổ cung kính nói.