Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1605: Chương 1605




“Không phải là thế giới đó. Tôi cảm nhận được khí tức của quyển sách cổ, rất gần, chính là ở trong thế giới này”

“Đứa con riêng đó của ông tới thế giới này để tìm ông sao?” Nhà sư kinh ngạc vô cùng.

“Tuệ Khả, tôi không thích cách gọi đó của ông đâu đấy.

Tân Trạm nó cũng là con của tôi, so với những đứa con nối dõi còn lại không có gì khác biệt cả” Người đàn ông cau mày.

Người đàn ông đó cực kỳ trịnh trọng nhìn về phía nhà sư.

“Tôi ở thế giới đó, nếu như không có Châu Cẩn, thì đã không thể sống sót mà quay trở về rồi, đáng tiếc là Cẩn không đồng ý theo tôi tới đây, nếu không thì cô ấy sẽ là chính cung.

Vì vậy, cho dù là cô ấy hay là Trạm, tôi cũng đều đã mắc nợ quá nhiều rồi” Người đàn ông thở dài.

“Là tôi đã lỡ lời, nhưng ông định sẽ làm gì?”

Tuệ Khả gãi đầu nói: “Chuyện này phiền phức rồi đấy, căn bản là đứa con trai đó của ông đã đủ ồn ào rồi, bây giờ lại có thêm một đứa nữa”

“Nói tóm lại là nếu như thằng bé đã kích hoạt sách cổ và đạt đến cảnh giới Phân Thần, thì hãy mang theo ngọc bài của tôi, giúp tôi chạy một chuyến, không cần biết là thằng bé có muốn quay lại hay không, ít nhất cũng phải biết được ba của mình là ai.”

Rất tốt rồi, ở đây với ông nóng quá, tôi đã muốn “Ông đấy, không hề giống cao tăng đắc đạo của Tứ vực một chút xíu nào. Thậm chí còn phường chợ hơn cả những người bình thường nữa, như vậy làm sao có thể đột phá được chứ?”

Tuệ Khả mỉm cười, cũng không giải thích.

“Nói chung, Trạm là con của tôi, nếu thằng bé gặp nguy hiểm hãy giúp tôi cứu nó, nếu bị ai ức hiếp, bất luận là ai, đều tiêu diệt ngay cho tôi”

Người đàn ông nọ đưa cho ông ta một miếng ngọc dát vàng, Tuệ Khả nhét vào trong áo cà sa, sau đó đánh vào lá ba tiêu một luồng linh khí, cơ thể từ từ biến mất.

Người đàn ông đó nhắm mắt lại lần nữa, như thể không hề lo lắng Tuệ Khả sẽ xảy ra vấn đề gì.

Theo vị trí của khí tức đó, Trạm chắc là đang ở Thánh cảnh của Thành cổ Đông Hoàng.

Ở đó, không có khả năng xảy ra vấn đề.

Thánh cảnh Đông Hoàng, ở trong thung lũng.

Tân Trạm đang sắp xếp cho các tu sĩ luyện tập trận pháp, cơ thể đột nhiên cứng đờ.

“Sao vậy?” Liễu Mộng nói.

“Không sao, chắc là tôi đã quá nhạy cảm rồi”

Tân Trạm lắc đầu, vừa rồi có một cảm giác lạ lùng, giống như bị nhìn trộm vậy, nhưng trong nháy mắt cảm giác đó đã biến mất rồi.

Dẹp bỏ suy nghĩ đó, Tân Trạm xuất ra một chiếc thuyền bay Tử Quang, thi triển mấy đạo linh quang về phía nó.

Ngay lập tức chiếc phi thuyền khởi động, biến thành một chiếc phi thuyền thần cỡ trung, đủ để chứa hơn ba mươi người cùng lúc.

Thuyền bay Tử Quang do Thiết Lang và Hồ Lão thiết kế không phải là không có khả năng co dãn, nhưng khi vật này trở nên lớn hơn, tốc độ tương ứng cũng sẽ chậm lại, trước đây Tân Trạm chỉ sử dụng một mình, nên từ đó đến giờ chưa từng sử dụng chức năng này.

“Chiếc phi thuyền này chắc là được làm bằng đá bọt màu tím, Tân công tử thật là lợi hại, lại còn có thể tìm thấy được bảo vật gần như biến mất này” Ánh mắt văn sĩ quét qua, phát hiện ra chiếc thuyền bay Tử Quang này không hề tầm thường, nên không khỏi ca tụng.

Mọi người cũng đều có chút thích thú, có chiếc phi thuyền này chịu tải trọng, bọn họ không chỉ tiết kiệm được rất nhiều thể lực, mà tốc độ cũng sẽ nhanh hơn.

Khi lên thuyền bay, Tân Trạm liền bố trí một trận pháp trên đó.

Mọi người cũng lên phi thuyền theo, mỗi người đến vị trí đã được chỉ định, theo mệnh lệnh của Tân Trạm, một tấm màn bằng ánh sáng từ từ kéo lên bao trọn lấy chiếc thuyền bay ánh sáng màu tím.

Cùng lúc đó, từng làn khí tức tỏa ra, mang theo khí tức của một yêu quái to lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.