Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 160: Chương 160




Nghe thấy lời này của Tần Trạm, đại sư nãy giờ vẫn luôn cúi đầu thì bây giờ đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ông ta lạnh lùng nhìn Tần Trạm, nghiêm giọng nói: “Cậu là ai?”

“Tần Trạm.”

Chỉ với hai chữ nhẹ nhàng, khiến cho đại sư này như bị sét đánh.

Cái tên Tần Trạm này ở trong phủ Huyền Minh có thể gọi là sấm nổ bên tai.

Tất cả con cháu trong phủ Huyền Minh đều biết Tần Trạm đã đánh bại người hợp tác Phùng Công, rồi còn chém giết chủ phủ của phủ Huyền Minh!

Mọi người vừa hận anh đến tận xương tủy, vừa tràn đầy sự sợ hãi đối với Tần Trạm!

“Cậu… Cậu thật sự là Tần Trạm?” Đại sự cố kiềm chế sự sợ hãi, đứng dậy nói.

Tần Trạm không lả lời câu hỏi này, mà hỏi lại lần nữa: “Ông cảm thấy hôm nay ông có tai nạn đổ máu không?”

Trán của đại sư đổ mồ hôi lạnh, ông ta lau mồ hôi, trầm giọng nói: “Chúng… Chúng tôi xem bói không có tự xem cho mình.”

“Thế tôi bói cho ông một quẻ được rồi.” Tần Trạm từ từ giơ tay lên, vừa định mở lời thì đại sư này đột nhiên quỳ xuống cầu xin: “Chuyện trong phủ Huyền Minh không có liên quan gì đến tôi. Cậu muốn tính sổ thì cũng đừng tìm tôi, tôi có thể đưa cậu đến phủ Huyền Minh!”

Nhìn thấy đại sư quỳ xuống, du khách ai nấy cũng nhìn trân trân không nói nên lời.

Đại sư tiếng tăm lẫy lừng sao có thể đột nhiên quỳ xuống trước một người trẻ tuổi chứ?

Tần Trạm từ từ thả tay xuống, anh nghiêm giọng nói: “Thế thì đi đi.”

Đại sư thở phào một hơi, trong mắt ông ta thoáng qua một tia mờ ám, nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất.

Đạo lý huyền diệu không ngừng ở phủ Huyền Minh, phòng thủ thì dễ, tiến công thì khó, cho dù là Đại Tông Sư cũng sẽ tuyệt đối không dám một mình tiến đến!

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tại sao phủ Huyền Minh có thể tồn tại nhiều năm như vậy!

Chỉ cần Tần Trạm cả gan đi theo ông ta, thế thì chết là cái chắc!

“Cậu Trạm, mời đi theo tôi…” Đại sư dọn dẹp sơ qua một chút rồi làm ra tư thế mời Tần Trạm.

Tần Trạm đi theo sau ông ta, sải bước vào trong núi sâu.

Cấu tạo của ngọn núi này rất kỳ lạ đặc biệt, nếu như nhìn từ trên xuống thì có thể nhìn thấy một mặt quỷ to lớn.

Mà phủ Huyền Minh chính là ở giữa cái mặt quỷ này.

“Cậu Trạm, phủ Huyền Minh mưu ma chước quỷ, tốt nhất vẫn nên cẩn thận.” Phùng Công ở một bên nhắc nhở.

Tân Trạm cười giễu nói: “Ngay cả chủ phủ của bọn họ cũng bị tôi chém rồi, phủ Huyền Minh này có cửa nào đáng sợ nữa.”

Phùng Công khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Bọn họ vòng quanh trong núi sâu này đã lâu, vẫn chưa thấy cổng của phủ Huyền Minh.

“Còn bao lâu nữa?” Tần Trạm lạnh lùng hỏi.

Đại sư này lau mồ hôi lạnh, nói: “Sắp rồi, sắp đến rồi.”

“Tôi nhắc nhở ông, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để ông sống tiếp, hy vọng ông nắm cho chắc.” Tần Trạm lạnh lùng nói.

Sắc mặt đại sư khẽ thay đổi, trong lòng run lên kịch liệt.

“Tôi… Tôi biết rồi.” Đại sư này gật gật đầu, ông ta xoắn xuýt trong lòng chỉ có nửa giây, rồi ra quyết định.

Lại đi về trước vài chục mét, đi qua nhiều vách núi đường nhỏ, lúc này bọn họ đã bước vào sâu trong núi.

Cây cối xung quanh bắt đầu trở nên thưa thớt hơn, thậm chí thỉnh thoảng lại nhìn thấy rắn độc từ phía trước bò qua.

“Trận Huyền Minh bảo vệ núi, lên!” Đúng vào lúc này, đại sư này đột nhiên hét lớn lên.

Lời vừa dứt, luồng khí đen xuất hiện ở bốn phương tám hướng, trong luồng khí đen đó bao bọc tất cả các con vật độc!

Hàng ngàn hàng vạn con sâu độc, rắn độc, bò cạp, con rết nhanh chóng bao vây Tần Trạm.

Những con vật độc này chính là do dùng máu của cô gái trẻ để nuôi dưỡng mà thành, lại được phép thuật của đại sư với trận bảo vệ núi cùng kết hợp lại, trở thành một uy lực không thể đoán được!

Cảnh tượng như thế này, ngay cả mặt Phùng Công cũng không khỏi tái mét, ông ta lùi lại liên tục.

“Mồm còn hôi sữa, dám xông vào phủ Huyền Minh của tôi, muốn chết!” Đại sư kia lùi ra xa mấy trăm mét, giận dữ quát lên.

Tân Trạm lạnh lùng nhìn ông ta, lắc đầu nói: “Ngay cả chủ phủ của mấy người cũng chết rồi, mấy người sao phải dựa vào nơi hiểm yếu chống lại?”

“Ha ha ha ha, nếu như ở bên ngoài, đương nhiên tôi sẽ cúi đầu nghe theo, nhưng ở đây… ai đến cũng không được!” Đại sư liên tục cười giễu.

Ngay sau đó, ông ta vung tay một cái, những con vật độc này nhả luồng khí đen ra, điên cuồng lao đến hai người.

Bất cứ nơi nào chúng bò qua, không có cỏ mọc, tất cả cây cối khô héo, gãy ngay lập tức, từ đó có thể thấy được độc khí trong đó!

“Chém giết quỷ chướng!” Đại sư đó hét lên một tiếng, những con vật độc này giống như nghe thấy mệnh lệnh vậy, tập trung trên không, hình thành một con rắn độc cực lớn!

Rắn độc dài đến vài chục mét, bởi vì nhận được sự che chở của trận bảo vệ núi nên thân xác cứng hơn cả sắt thép!

Mặt Phùng Công lộ ra vẻ cứng nhắc, cơ thể ông ta chấn động mạnh một cái, trong tay lại tập trung sức mạnh giống như đối phó Tần Trạm ngày đó!

Dường như tất cả nội kình hóa thành hạt mưa, tí tách tí tách bắn đến cơ thể con rắn khổng lồ đó!

“Pắng pằng pằng!”

Những sức mạnh này có thể so sánh với nội kình của một khẩu súng bắn tỉa, rơi trên người con rắn nhưng chỉ để lại một điểm trắng! Hoàn toàn không làm hại được tí tẹo nào!

Sắc mặt Phòng Công thay đổi rõ rệt, tay áo ông ta rung lên, đột nhiên có một cây kiếm rơi vào tay ông ta.

Ngay sau đó, Phùng Công tức giận hét lên, thân hình bay lên không trung, tay cầm cây kiếm, hầm hầm chém xuống!

“Choang!”

Lại một âm thanh vang lên, cây kiếm đó biến thành màu đen trong chốc lát!

Màu đen đó lan dài trên cây kiếm, sau đó trong chớp mắt lan đến cánh tay của Phùng Công!

“A!!” Phùng Công lập tức cảm thấy cánh tay dường như bị vô số con kiến cắn xé, vô cùng đau đớn!

Màu đen đó vẫn không ngừng lan tỏa, không lâu sau, cả cánh tay của Phùng Công biến thành màu đen thui!

“Soạt!”

Lúc này, đột nhiên một cây kiếm sắc bén xược qua vai của Phùng Công, cánh tay đó lập tức bị chém đứt, rớt xuống dưới đất!

Sắc mặt Phòng Công phản ứng kịch liệt, ông ta hoảng hốt nhìn Tần Trạm.

Tần Trạm cầm cây kiếm bằng đồng, trầm giọng nói: “Nếu như không kịp thời chặt đứt cánh tay của ông, thì khí đen này sẽ lan ra cả người ông, đến lúc đó cho dù là thần tiên cũng không cứu được ông.”

“Ha ha ha, tên nhóc, xem ra cậu cũng hiểu biết nhiều đấy!” Đại sư kia đứng ở xa cách mấy trăm mét không khỏi cười lớn:

“Nhưng thế thì làm được gì? Cho dù đạn pháo cũng không làm hại đến được phép này, chứ đừng nói chỉ một tên Đại Tông Sư nhỏ bé như cậu, cho dù là Tông Sư võ đạo thì có làm sao!”

Tần Trạm không khỏi cảm thán: “Phủ Huyền Minh có thể tồn tại nhiều năm như, quả nhiên là có một bí mật nhất định!”

Ngay sau đó, anh cúi đầu nhìn cây kiếm bằng đồng trong tay, trầm giọng nói: “May mà có vật này trong tay, nếu không thì tôi thật sự cũng không biết nên đối phó với con vật khổng lồ này như thế nào.”

Lời vừa dứt, một nguồn linh khí theo đầu ngón tay của Tần Trạm truyền vào thanh kiếm đồng này!

Trong chớp mắt, thanh kiếm đồng gỉ sắt lốm đốm ban đầu phát ra những tia sáng rực đỏ!

Thân kiếm run lên, như máu tươi đang bốc chết trên đó!

Lưỡi kiếm ù ù, giống như có hàng ngàn con ngựa lướt vụt qua! Tần Trạm cầm thanh kiếm đồng trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn con vật khổng lồ này.

Con rắn khổng lồ này thè lưỡi ra, khí đen dường như muốn chiếm đoạt lấy Tần Trạm.

“Nát cho tao!”

Chỉ nhìn thấy Tân Trạm bay lên không trung, tư thế giống như tiên!

Kiếm khí lướt ngang trên bầu trời mênh mông, giống như từ tiên giới đến!

“Soạt!”

Thân kiếm với khí kiếm hợp thành một rơi xuống con rắn khổng lồ này.

Giống như cắt đậu phụ vậy, thanh kiếm này chém qua đầu của con vật khổng lồ.

Cái đầu to lớn bị tách ra khỏi cơ thể, rớt xuống dưới đất.

Và cơ thể khổng lồ đó cũng theo đó mà ngã xuống đất.

Một nhát kiếm, chém!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.