“Liên minh Tán tu này là một tổ chức đặc biệt do Tán tu thành lập, trong Thánh Cảnh, khắp nơi đều là các gia tộc có thế lực, không gian Tán tu chúng tôi bị nén quá mạnh nên chỉ có cách đoàn kết lại với nhau mới có thể chống lại các môn phái gia tộc như nhà họ Tống, nhà họ Sài”
Vẻ mặt người thanh niên nghiêm túc nói: “Mà người đứng đầu liên minh chúng tôi là một người có đầu óc thế giới và tham vọng lớn lao. Ví dụ như lần này nghĩa trang Đại Năng mở.
cửa, chỉ cần là người của liên minh Tán tu chúng tôi thì đều có thể ngồi trên thuyền bay cấp tốc đi đến vị trí của nghĩa trang, tất cả mọi chi phí đều do người đứng đầu liên minh tôi chịu”
“Còn có chuyện tốt như vậy, chúng tôi không cần làm gì cả liền có thể ngồi trên thuyền bay tới đó, anh không phải lừa đảo chứ?” Liễu Mộng mở to hai mắt, nghi ngờ nói.
“Ha ha, làm sao tôi có thể nói dối được. Đương nhiên, mặc dù ngồi trên thuyền bay là miễn phí nhưng chỉ dành cho thành viên của liên minh Tán tu, cho nên hai vị chỉ cần bỏ ra ba đồng tiền tím để gia nhập liên minh Tán tu là có thể có tư cách này”
Người thanh niên nói.
“Anh vừa nói người đứng đầu liên minh các người là người có lòng ôm chí lớn, cuối cùng vào hội lại cần ba đồng tiền tím.
Đây không phải là cạm bẫy sao?” Liễu Mộng lắc đầu, Tân Trạm cũng cảm thấy người này không đáng tin và hai người đều quay người rời đi.
“Đừng đi mà, hai vị, hay là hai đồng tiền tím? Ngồi thuyền bay đi đến nghĩa trang đó nhanh hơn nhiều so với hai người tự đi” Người thanh niên thấy hai người Tân Trạm rời đi thì có chút lo lắng đuổi theo sau.
“Các người sẵn sàng bỏ ra một đồng tiền tím để mua tình báo mà hai đồng tiền tím để ngồi thuyền bay lại không đáng sao?”
“Chẳng qua là một đồng, một đồng được chưa?” Người thanh niên cuối cùng kêu lên.
Tân Trạm lúc này mới dừng bước chân quay đầu lại nhìn người thanh niên.
Nếu như là một đồng tiền tím thì bản thân anh có thể suy xét.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo họ có thể lập tức được ngồi thuyền bay đi đến nghĩa trang Đại Năng mới được.
“Đây là lệnh bài mời của tôi, hai vị cầm lấy trước” Người thanh niên cười toe toét, mắt thấy mọi thứ đã có cách liền nhanh chóng lấy ra hai tín vật đưa cho hai người Tân Trạm.
Anh ta đang định nói về chuyện tiền linh một lần nữa thì vào lúc này có tiếng bước chân vang lên cách đó không xa.
Một người đàn ông vạm vỡ vừa hay bước ra khỏi Tu Bảo các, nhìn thấy người thanh niên và Tân Trạm Liễu Mộng, trước tiên anh ta sửng sốt, sau đó sải bước đi tới.
“Hướng Minh, cậu lại đi lừa gạt trên phố rồi”
“Nhiếp Phong Đình, anh nói xằng xiên cái xiên cái gì vậy”
Người thanh niên nhìn thấy Nhiếp Phong Đình vạch trần mình thì đột nhiên có chút khó chịu nói.
“Ha ha, cậu lừa ai tôi không quan tâm nhưng người anh em này đã từng cứu mạng tôi, cậu lừa cậu ấy thì tôi không thể đồng ý, cút, cút đi, đi sang một bên” Nhiếp Phong Đình không chút khách khí nói.
“Anh thật sự là đồ xui xẻo, gặp phải anh đúng là đen đủi”
Hướng Minh nghiến răng tức giận, vốn dĩ mắt thấy hai con dê béo đã cắn câu nhưng lại bị Nhiếp Phong Đình phá hỏng.
“Nói cho cậu biết, nói chuyện thì phải kiềm chế, đừng tưởng rằng cậu ở trong Tụ Bảo thành thì tôi sẽ không dám làm gì cậu thì cậu có thể hung hăng càn quấy” Nhiếp Phong Đình chế nhạo nói: “Cậu cứ cả đời này sẽ không thể không ra khỏi thành đi.”
Hướng Minh chẳng qua chỉ là cảnh giới Phân Thần cấp hai mà cũng dám ầm ï với anh ta ở cảnh cấp bốn, thật sự là muốn tìm cái chết.
“Anh!”
Hướng Minh bẹp bẹp miệng mà không dám nói gì nữa, tức giận rời đi.
“Nhiếp Phong Đình đạo hữu, anh nói anh ta là lừa đảo sao?” Tân Trạm mở miệng hỏi.