Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1624: Chương 1624




Nếu như Như Ý Tiên Tôn này đã hoàn toàn chết đi, vậy thì người nhận được sự kế thừa đạo chính thống này chắc chắn sẽ được biết đến là một cường giả, rất có thể sẽ nằm ở trong tay của Tống Linh Thông hoặc là Sùng Chính Đạo.

Thế nhưng lần này do linh hồn còn sót lại của người Tiên Tôn này lựa chọn, điều này có nghĩa là tất cả mọi người đều có cơ hội lền bối, là năm trăm lẻ một người” Tống Linh Thông đột nhiên mở miệng nói.

“Không, là năm trăm người.”

Như Ý Tiên Tôn lắc đầu, ông ta đột nhiên vươn ngón tay ra, một luồng linh khí giống con rồng bay ra và bắn vào người của nam tu sĩ trong cặp đôi đạo lữ vừa tiếp đất cuối cùng kia ngay trong chớp mắt.

Người tu sĩ kia còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì liền bị lưông ánh sáng kia bắn trúng, anh ta ngay lập túc ngã xuống đất và chết ngay tại chỗ.

Người con gái kia sững người và ôm lấy người con trai mà gào thét lên.

“Lão phu tên là Như Ý, chính là ý nghĩa của việc làm một cách tùy ý, muốn làm gì thì làm, nói năm trăm thì chính là năm trăm, người con trai này đã tiếp đất chậm hơn nửa phút nên chắc chắn phải chết” Như Ý Tiên Tôn không hề có tình cảm mà nói.

Tất cả mọi người ở trong sảnh đều run lên một cái ở trong lúc, sự vui mừng vào khi trước cũng biến mất đi rất nhiều.

Tuy rằng Như Ý Tiên Tôn không phải là Ma Tôn, thế nhưng với phong cách giết người không chớp mắt này thì e rằng bài kiểm tra tiếp theo của tất cả mọi người sẽ không hề dễ dàng.

“Cánh cửa ánh sáng đã được mở ra, nếu như các người có hứng thú muốn lấy được sự kế thừa của lão phu thì có thể đi vào tham gia cuộc kiểm tra”

Vẻ mặt của Như Ý Tiên Tôn trông rất bình tĩnh, ông ta lóe lên và đi xuyên qua cánh cửa ánh sáng trong nháy mắt.

Sau khi tiên tôn Như Ý lên tiếng, trong lòng tất cả mọi người nhích một cái, lập tức nhào về phía cổng ánh sáng.

“Tránh ra cho thiếu chủ nhà tôi vào”

Tuy nhiên lúc này, hai phía nam bắc của phòng khách, hai luồng gió lớn cuồng bạo dâng trào, xung quanh Tống Linh Thông và Sài Chính Đạo không thiếu hộ vệ vờn quanh cùng xông về cửa lớn.

Trên người những hộ vệ ngang ngược kia tỏa ra linh khí ngút trời, mở ra cuồng phong đánh bay rất nhiều tu sĩ về phía Sau.

Bao nhiêu hung hăng càn quấy không hề nghi ngờ đều bộc lộ ra hết.

Không ít tu sĩ âm thầm căm hận trong lòng, bọn họ vốn là hai nhà đầu tiên tiến vào cổng ánh sáng thì lại bị hai nhóm người ngăn cản, cứng rắn đẩy về phía sau.

“Nhà họ Tống và nhà họ Sài đúng là liều mạng, chỉ là đi qua cổng ánh sáng thôi mà, có phải đi vào trước thì chiếm được ưu thế đâu, không chừng còn chết trước ấy” Có người hung hăng mắng.

Chẳng qua trong đám người có một bóng dáng lại khác với đám đông.

Anh bay ra, không lao đến cổng ánh sáng mà lại đánh về phía mấy viên bản nguyên châu dưới chân của pho tượng.

Người đó chính là Tân Trạm.

Tân Trạm trước tiên liền chú ý đến mấy viên ngọc này, nó hoàn toàn khác với trò lừa gạt của Sài Chính Đạo lúc trước, mấy viên ngọc ánh sáng đều là bản nguyên lực tinh khiết vô chủ.

Tân Trạm nghĩ vật này bởi vì pho tượng ngủ say nhiều năm, những thứ kia không có cách nào năm bản nguyên lực trong tay, lại không có cách nào rời đi vòng bảo vệ cho nên mới ngưng tụ thành.

Nhưng thứ này chính là bản nguyên ngưng luyện của Như Ý Tiên Tôn, là vật vô giá.

Mà trước lúc pho tượng thức tỉnh, bên ngoài có ánh sáng bao bọc, hiện tại bình phong che chở đã biến mất chẳng khác nào bản nguyên châu mất đi sự bảo vệ.

Tân Trạm về cơ bản không hề do dự, sử dụng liên tiếp mấy lần càn khôn chuyển dời, bóng dáng giống như ma quỷ chớp mắt liền đi tới nơi tồn tại của pho tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.