Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1662: Chương 1662: Chương 1661




Âm ầm!

Ngay tại lúc này, lúc mọi người đang chạy được cách địa điện vài ét, bọn họ kinh ngạc mà nhìn thấy đột nhiên có một cột sáng trước mặt xông lên tận trời cao.

Sau đó cột sáng không ngừng tăng thêm, mười cái, năm mươi cái, một trăm cái, những cột sáng này dần dần ngưng tụ thành một luồng ánh sáng, cuối cùng biến thành một nhà giam trong suốt, toàn bộ mọi người đều bị nhốt ở bên trong.

“Hèn hạ, lại đã bày trận pháp từ sớm rồi, phá cho tôi.”

Một người đàn ông vạm vỡ cảnh giới Phân Thần xông lên phía trước, nhìn thấy luồng sáng đó, anh ta tống lên mà đập một chưởng lên nó.

Nhưng vừa đánh ra một chưởng, luồng sáng này chỉ run lên một chút, còn không lưu lại một chút dấu vết nào.

“Cậu trốn đi xa chút, để tôi đến!”

Phía sau, một tu sĩ cấp chín đi đến, sắc mặt anh ta lạnh lùng, rút một thanh kiếm màu xanh sẵm ra, khí tức trên người liền toát ra, trong phút chốc đã chém một nhát kiếm kinh thiên ra.

Khí thế của nhát kiếm này cuồn cuộn, xé rách hư không, làm chấn động trời đất, nhưng khi va chạm với luồng sáng đó, nhát kiếm liền biến mất trong nháy mắt.

“Nhát kiếm của tôi lại không phá được trận pháp này sao?”

Ngay lúc tu sĩ này đang ngẩn người ra.

Sau đó một chút, luông sáng bỗng rung động, nhát kiếm đó lại quay trở lại, tốc độ nhanh như sấm chớp”

Tu sĩ hoảng hốt, lập tức nghiêng người tránh né, nhưng phập một tiếng, nhát kiếm đó đã chém ngay vào cách tay của người tu sĩ đó.

“Sao trận pháp này lại mạnh như vậy?”

Toàn bộ mọi người ở đó đều chấn động rồi.

Không những có thể chống đỡ được sự tấn công của tu vi bát phẩm, còn có thể bắn ngược pháp thuật lại.

“Là thiên trận. Trận pháp này cần bày ra tám thần hồn của tu sĩ thích hợp, hơn nữa phải khắc họa trận pháp cao nhất, là ai làm ra vậy?” Có người nhận ra trận pháp này, kinh ngạc mà nói.

“Ma Tôn này không thể nào hiểu được trận pháp của hậu thế, trong chúng ta có kẻ phản bội.” Tống Linh Thông nheo mắt lại nói.

Mọi người đều trở nên hoảng loạn, đều lui về phía xa, cảnh giác mà nhìn những người khác.

Đáng sợ hơn Ma Tôn chính là không thể tin tưởng được ai.

“Các người không cần đoán già đoán non, là tôi làm đấy”

Nhưng mà, một âm thanh mang theo sự hưng phấn vang lên, truyền từ phía sau mọi người.

Sau đó, từng thân ảnh bay ra từ làn sương đen, lởn vởn bên người Tố Thế Ma Tôn.

Bọn họ mặc đồng phục giống nhau, khí thể hừng hực, sắc mặt lạnh lẽo.

“Các vĩ, nếu đã đều hết rồi, thì đừng có đi nữa”

Mà phía trước mọi người, Sài Chính Đạo đang trôi nổi lên, anh ta chế giễu mà đảo mắt qua toàn bộ mọi người, khóe môi mang theo nụ cười lạnh, khuôn mặt tràn đầy khí thế của người thắng cuộc.

“Sài Chính Đạo, cậu lại phản bội tu sĩ bọn tôi, đi theo tên Ma Tôn kia, tùy tiện để cho anh ta ta sai khiến” Trần công tử khiếp sợ mà nói.

“Sai rồi, tôi không phục tùng Ma Tôn, chúng tôi là quan hệ bình đẳng giữa hai bên, đã hợp tác rất nhiều năm rồi” Sài Chính Đạo lắc đầu.

Không ít người đang run sợ, hợp tác nhiều năm, nói chứng †ó tình hình này đã được bày ra từ rất lâu rồi.

“Đã từ mấy vạn năm trước, tổ tiên nhà họ Sài tôi đã phát hiện ra bãi tha ma này, tồn tại cùng với Ma Tôn, nhưng mà lúc đó toàn bộ mọi chuyện đều chưa chín muồi, vì vậy chúng tôi vẫn luôn nhẫn nại” Sài Chính Đạo cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.