Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1678: Chương 1678: Chương 1677




Tân Trạm thì nheo mắt quan sát, cảm giác có vẻ con Tàn hồn này lại có âm mưu gì đó.

“Nếu tiếp tục đánh thế này, có lẽ mày sẽ thật sự đánh thắng tao, nhưng mày lại không hề để ý đến một sự thật, đó là, khu vực này là địa bàn của ai”

Tân Trạm nhướng mày, Tàn hồn đột nhiên cười toáng lên, gã giơ hai tay ra ngoài, luồng khí đen phát ra ào ạt.

Trong phạm vi không gian này, mảnh vỡ nguyên thần của các tu sĩ đã chết, vậy mà lại bị luồng khí đen hấp dẫn, trong nháy mắt chui tọt vào trong cơ thể Tàn hồn.

Trên người Tàn hồn, sau khi nuốt chửng những nguyên thần này, các khe nứt bị Tân Trạm đánh ra dần dần khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, mà hơi thở của Tàn hồn cũng liên tục khôi phục mạnh hơn.

“Dễ chịu quá, mặc dù vãn chưa khôi phục lại trăm phần trăm, nhưng cũng mạnh hơn mày không ít rồi, thực lực của mày và tao vốn dĩ cũng ngang cơ nhau thôi, bây giờ để tao xem mày còn đánh thế nào được nữa”

Tàn hồn cười to, gã lắc lư hoạt động cái cổ, lại nhào về phía Tân Trạm tấn công lần nữa.

Bùm!

Tân Trạm lại tiếp tục ra tay, nhưng lần này, trong lòng anh cũng phải giật thột, rõ ràng anh cũng cảm nhận được sức lực của Tàn hồn đã mạnh hơn mình một bậc rồi.

‘Vèo một tiếng, Tân Trạm bay rớt ra ngoài, Tàn hồn thì vẫn đứng yên tại chỗ, không hề dịch chuyển.

“Tao biết ngay, mày thua chắc rồi”

Tàn hồn vô cùng kích động, liên tục ra tay với Tân Trạm, Tân Trạm cũng liên tục giật lùi ra sau, cuối cùng bị Tàn hồn đánh vào lòng đất.

Mặt đất lại nứt toác ra một lần nữa, một cái hố sâu chẳng kém cạnh so với cái hố Tân Trạm tạo ra trước đó dần xuất hiện, bùi mù bay phần phật khắp trời.

Dưới đáy hố, Tân Trạm lắc đầu rồi bất ngờ bay ra từ trong hố sâu, hai con ngươi nhìn Tàn hồn chằm chằm.

“Tân Trạm, vì sao không dùng cách thức khác để đối phó với gã” Đúng lúc này, Phù Ma nhịn không được nói.

“Vô ích thôi, cho dù tên khốn này không có màn sương đen che chở, nhưng vì cơ thể của anh ta vốn đã là khối ngưng tụ từ sương đen rồi, cho nên tốc độ vẫn nhanh nhẹn như trước, trừ khi có thể khống chế người này trước, nếu không dù là kiếm Thanh Long hay Viêm Hoàng Chỉ cũng không thể đánh trúng gã, huống chi là loại phương pháp cực chậm như Yêu Hoàng Chưởng này”

Tân Trạm hít sâu một hơi rồi nói: “Hơn nữa đây là địa bàn của Ma Tôn, nếu tôi để lại bất cứ dấu vết nào, chắc chắn sẽ bị Tàn hồn phát hiện ra ngay từ đầu, cơ bản không có cách nào gài bẫy đối thủ”

“Chẳng trách cậu lại khích bác để gã đánh nhau bằng nắm đấm” Phù Ma nghe xong cũng không khỏi đau đầu, đối thủ như vậy quả thực rất khó đối phó.

“Nhưng cũng không phải là không có cách, chỉ là phải kéo dài một lúc thôi” Tân Trạm mỉm cười, lại vọt về phía Tàn hồn lần nữa.

Phù Ma sững sờ, sau đó im lặng, anh chàng Tân Trạm này, lại chơi trò bí ẩn rồi.

Theo thể lực dần tiêu hao, nhược điểm của Tân Trạm càng lúc càng lớn, liên tục bị nắm đấm của Tàn hồn đánh trúng, bay vèo xuống đất.

Cuối cùng, Tàn hồn hung hăng tung một cú đánh, tống Tân Trạm vào sâu trong lòng đất, tạo ra một cái hố sâu chưa từng có.

“Có vẻ như Tân công tử không chống đỡ nổi nữa rồi, giờ tính sao đây ta”

Tất cả mọi người bên cạnh đều nóng lòng hết sức, nếu không phải tu vi không đủ, lại lo lắng sẽ trở thành gánh nặng của anh thì bọn họ đã xông ra từ lâu rồi.

Vẻ mặt Liêu Mộng bĩnh tĩnh, nhưng trong lòng cũng đang căng thẳng tột độ.

Cho đến lúc này, Tân Trạm vẫn còn trò gì chưa công khai sao?

“Ha ha, mày bảo tao là Tàn hồn, trước kia không có cơ thể cho nên mãi mãi là con ruồi, sợ hãi rụt rè. Bây giờ thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.