Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1701: Chương 1701: Chương 1700






Tố Thế Tiên Tôn hừ lạnh một tiếng: “Dông dài với cậu nhiều rồi, nhanh đưa vị trí Long Trì đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

“Cậu muốn ra tay với tôi? Hai bên chúng tôi vừa mới dừng tay, cậu không sợ lần này sẽ tạo thành cuộc chiến tiên ma à?”

Như Ý Tiên Tôn nghiêm túc mà nói.

“Ha ha, chỉ cần không ai biết, giết chết cậu thì có gì đâu, hơn nữa lão phu vốn chán ghét mấy quyết định của đám người đó rồi, gây ra cuộc chiến Tiên Ma, vậy thì lão phu lại có vô số nguyên thần để nuốt rồi”

Tố Thế Ma Tôn mất kiên nhãn mà nói: “Cho cậu thời gian ba giờ cuối cùng, nếu như không giao ra, đừng trách lão phu giết cậu, cậu thực sự là thiên tài, nhưng còn ít hơn lão phu mười vạn năm tu hành, cậu chưa có đủ tư cách”

“Được, cho cậu.”

Như Ý Tiên Tôn lắc đầu, giống như là chấp nhận số phận, đưa một quyển bản đồ không biết là về cái gì cho Ma Tôn.

Tố Thế Ma Tôn liền sáng mắt ra, định nhận lấy.

“Cậu dám đùa tôi”

Đột nhiên ông ta giống như là cảm nhận được cái gì đó, sắc mặt liền thay đổi, một luồng ma khí màu đen bay ra khỏi bàn tay, nổ nát tấm bản đồ đó, xông thẳng đến hướng Như Ý Tiên Tôn.

Âm!

Hư không liền nổ toác ra, phạm vi nghìn mét xung quanh đều chấn động.

Trong nháy mắt hình bóng Như Ý Tiên Tôn liền hóa thành một đám sương, phân tán đi khắp nơi.

“Kéo dài thời gian lúc nói chuyện với tôi, rồi lợi dụng ma thuật mà chạy trốn trước, được đấy nhóc, ông không hổ là người tiên tu duy nhất nắm chắc được ma thuật ở tiên giới”



Rất nhanh cảnh tượng đã tua nhanh hơn, Như Ý Tiên Tôn và đạo lữ đi khắp thế giới, cùng nhau thưởng thức các cảnh đẹp.

Sau đó vẻ mặt đạo lữ e thẹn, cúi đầu mà nói đã mang thai rồi, Như Ý Tiên Tôn liền sửng sốt tâm năm giây, sau đó tràn đầy vui sướng, vẻ mặt đầy dịu dàng.

Nhưng cảnh tượng lại thay đổi, là một căn phủ đã nát vụn.

Trước mắt chính là hình ảnh chỗ vốn ăn mừng, nhưng giờ đã hoang sơ đổ nát, khắp nơi đều là những vết nứt u tối, toàn bộ phòng ốc đều sụp đổ, những Tiên Phó bảo vệ đó, thi thể đổ đầy trên đất, máu chảy thành sông.

Như Ý Tiên Tôn bỗng bay từ khoảng không phía xa đến, ông ta kinh hồn bạt vía mà đi qua vách tường đổ nát, khản cả họng mà gọi từng cái tên, nhưng giữa đất trời, ngoài tiếng của ông ta, không hề có chút phản ứng nào nữa.

Cuối cùng ở trong sảnh lớn, ông ta nhìn thấy được người vợ đang hấp hối.

“Xin lỗi, em đã không thể bảo vệ được con của hai ta”

Mặc dù người vợ hấp hối sắp chết, nhưng vẻ mặt lại đầy vẻ tự trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.