Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1720: Chương 1720: Chương 1719




“Rất tốt, vốn dĩ lão phu tưởng rằng chỉ có thể đơn phương chà đạp ông rồi giết chết nên vẫn còn cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng ông lại có một chút thực lực vì vậy cũng có thể để cho lão phu báo thù càng thêm sảng khoái”

“Tố Thế, tôi có thể hủy diệt ông một lần thì cũng có thể có lần thứ hai, lần này ông vẫn sẽ thua như cũ” Giọng nói của Như Ý phát ra từ trong miệng của Tân Trạm.

“Ha ha, vậy để lão phu nhìn xem ông có tư cách này hay không”

Tố Thế Ma Tôn cười to, hắc khí ở trên người nhanh chóng phun trào rồi phóng lên tận trời, bao phủ nhóm cung điện này trong màn sương đen.

Sau đó ông ta giống như chim ưng, phát động cơ thể phóng về phía Như Ý.

Ánh mắt của Tân Trạm ác liệt, đột nhiên đứng dậy, hai người cùng nhau xông lên.

Rầm rầm rầm!

Các loại chiêu pháp bay lung tung, dư âm khua ra bốn phương tám hướng.

Hai Đại Năng thượng cổ đánh nhau cho dù tu vi bị áp chế ở Cảnh giới Phân Thần đỉnh phong cũng không phải là thứ mà những tu sĩ Cảnh giới Phân Thần có thể so sánh được.

Dưới khí tức mạnh mẽ, mặt đất rung chuyển, gạch đá nứt toát nhao nhao sụp đổ, vách tường sụp đổ, cung điện lật úp.

Sắc mặt Liễu Mộng trắng bệch, Linh Lung Tháp nhanh chóng thu Nguyên Thần của những tu sĩ còn sống rồi lại kéo Nhiếp Phong Đình, sau đó nhanh chóng nhào về phía sau.

Họ hoàn toàn không có cách nào chống lại loại sức mạnh này.

Sài Chính Đạo do dự nhìn Liễu Mộng nhưng vẫn chạy sang hướng khác, Tống Linh Thông cũng đi theo ở sau lưng Sài Chính Đạo.

Khi sức chiến đấu của hai người không ngừng tăng lên, đám người không thể không tiếp tục bay về phía sau.

Dần dần tránh né tới sát vị trí biên giới của thế giới này.

Cơ thể mềm mại của Liễu Mộng run lên rồi bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Trước đó Liễu Mộng bị Tố Thế đánh bị thương nặng nên khí huyết suy yếu, cho dù đã rút lui mấy cây số thì vẫn không thể chịu được dư âm của cuộc chiến đấu này.

“Liễu Mộng đừng quan tâm tới chúng tôi, cô bảo vệ tốt mình là được rồi” Nhiếp Phong Đình ở một bên bị hắc khí tra tấn vô cùng đau đớn, anh ta miễn cưỡng nói.

“Liễu đạo hữu, chúng tôi đã ôm lòng quyết chết từ lâu rồi nên không cần thiết phải như thế”

Nguyên Thần của đám người ở bên trong Linh Lung Tháp cũng nói.

Nếu không phải Liễu Mộng bảo vệ họ dẫn đến khí tức phải chuyển vận thêm mấy lần thì cũng sẽ không đau đớn như vậy.

Liễu Mộng không nói gì cắn chặt môi dưới, chỉ cần bản thân vẫn còn năng lực thì không ai trong số họ có thể chết.

Nhưng mà bản thân cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu.

Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo một ánh sáng êm dịu đột nhiên bao phủ trên đầu của mọi người.

Liễu Mộng lập tức cảm giác áp lực quanh người nhờ đó được buông lỏng, giảm bớt hơn phân nửa.

“Là mi”

Nhìn thấy người tới tất cả mọi người cảm thấy không thể tin được.

Lúc này tàn hồn thúc giục một thanh Ngọc Kiếm đi tới bên cạnh họ.

Ngọc Kiếm kia tản ra ánh sáng thần thánh bảo vệ mọi người ở bên trong.

Ác ma này trước đó giết hại vô số tu sĩ, bây giờ lại chủ động tới bảo vệ họ.

“Tôi cũng không biết tại sao lại làm như vậy, nhưng trong lòng có một giọng nói muốn tôi làm như thế”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.