Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 171: Chương 171




Cửu Nhai hơi nâng cằm lên, trong ánh mắt có vài phần không hài lòng. “Một Nội Kình Đại Tông Sư, lại để tôi đích thân dẫn đội.” Cửu Nhai xoa xoa đầu: “Thật không biết bên trên nghĩ như thế nào.” “Cửu Nhai đại nhân, nếu không… Ngài nghỉ ngơi đi, tôi đi dẫn đội thay ngài?” Người nói chuyện là thuộc hạ trung thành nhất của Cửu Nhai, tên là Kiểm Sương, là người mạnh nhất trong cả Thập Long môn ngoại trừ “Thập Long” ra.

Cửu Nhai nhìn hắn nói: “Cho cậu thời gian một ngày, mang đầu của cậu ta tới gặp tôi.”

Kiếm Sương vội vàng chắp tay, hô to: “Tuân lệnh!”

Bên trong khu biệt thự Hải Thiên Thịnh Cảnh, Tân Trạm đang ngắm phong cảnh. Chẳng biết tại sao, rõ ràng là sống chết ngay trước mắt, nhưng trong lòng của anh lại không hơi gợn sóng nào.

Dường như người Thập Long môn muốn giết không phải là anh. “Vù…”

Lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua bốn phía, một sát khí khiếp người vô hình trung cuốn tới.

Tần Trạm nhíu mày, anh chậm rãi đứng lên từ dưới đất.

Anh nhìn quanh và nói nhỏ: “Tới.”

Giờ này khắc này, bốn tay súng bắn tỉa hàng đầu đã ẩn nấp ở bốn phương tám hướng của biệt thự, tay mỗi người bọn họ đều cầm một khẩu súng bắn tỉa XM 109 nhắm vào Tân Trạm.

Trừ những thứ này ra, Tân Trạm còn cảm giác được một nội kình chấn động.

Mặc dù đối phương đã cố gắng thu lại, nhưng vẫn bị Tần Trạm nhạy cảm bắt được. “Bùm bùm!”

Lúc này, một tiếng súng vang dội khắp Hải Thiên Thịnh Cảnh! Lập tức một viên đạn có uy lực cực mạnh đánh trúng Tân Trạm với tốc độ cực nhanh!

XM 109 là khẩu súng bắn tỉa có uy lực mạnh nhất, nó có thể bắn xuyên tấm thép ra phía sau 5 cm, dù là Nội Kình Đại Tông Sư cũng không chịu được! Tân Trạm lập tức vận chuyển công pháp hộ thân, xung quanh thân thể của anh hiện lên từng đợt ánh sáng màu nhạt. “Phập!”

Điều làm người ta giật mình hơn là, viên đạn lại xuyên thấu công pháp hộ thân này! Nó bay qua trán của Tần Trạm!

Tân Trạm không khỏi cảm thán ở trong lòng: “Cái con mẹ nó khoa học kỹ thuật hiện đại quá phát triển, chẳng trách không có ai tập võ…”

Nếu đổi thành những Đại Tông Sư khác, thì sợ rằng đã biến thành hồn ma dưới họng súng rồi! “Nếu các hạ đã tới, cần gì phải trốn trốn tránh tránh.” Tân Trạm chắp tay sau lưng, thản nhiên nói. “Không hổ là người đánh bại vô số đại tướng của Thập Long môn tôi.” Trong bóng tối, có giọng nói vang lên.

Người dẫn đầu có mái tóc dài màu vàng óng, giống như một con sư tử bị xơ xác lông! Tân Trạm nhìn người này, nhỏ giọng nói: “Chỉ một mình anh là Võ Tông sao?” Kiếm Sương cười lạnh nói: “Lẽ nào một mình tôi không đủ sao?”

Đang nói chuyện, bốn Đại Tông Sư do hắn lãnh đạo đã bao vây quanh Tân Trạm! Mà bốn phương tám hướng ở biệt thự lại có hỏa lực áp chế, giờ mà muốn chạy trốn quả thực là còn khó hơn trèo lên trời! “Thập Long môn tôi đã đưa ra lời mời cho cậu, nhưng cậu còn làm bị thương vài tướng quân của tôi, có phải cậu quá không để Thập Long môn tôi vào mắt không?” Kiếm Sương chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.

Tần Trạm cười lạnh nói: “Đó là do bọn họ đáng chết.” “Ồ?” Kiếm Sương cau mày lại: “Ở trong mắt tôi, cậu cũng đáng chết như vậy, trước khi chết, cậu có di ngôn gì không? Nói đi.”

Tần Trạm cười cười, anh nói: “Tóc của anh thật sự quả xấu, như một đống cứt ấy, lúc rảnh rỗi thì đi cắt tỉa lại giùm cái.”

Kiếm Sương biến sắc, hắn nói một cách tàn nhẫn: “Tôi ghét nhất là ai nói về tóc của tôi, nhóc con, xin chúc mừng, cậu thành công đã chọc giận tôi.” “Đừng nói nhảm, thằng đầu cứt, ra tay đi.” Tần Trạm chậm rãi mở miệng nói.

Thằng đầu cứt?

Kiếm Sương tức giận đến mức run lấy bấy, ngay cả người của hắn ta cũng không nhịn được cười ra tiếng. “Nếu tôi không đập nát đầu cậu thành đống cứt, Kiếm Sương tôi sẽ viết ngược tên lại!” Kiếm Sương hét lớn một tiếng, năng lượng toàn thân đột nhiên bùng nổ! . Kiếm Hiệp Hay

Khí thế kinh khủng này trực tiếp làm cho cả núi Long An phát ra âm thanh u u u, Biển lớn phía xa xa cũng nổi sóng lớn! “Cái thứ đội cứt lên đầu kia, hơn nửa đêm không ngủ ở chỗ này đe dọa cái gì đấy?” Đúng lúc này, hàng xóm cách vách chợt chỉ vào Kiếm Sương chửi ầm lên.

Kiếm Sương giận không kiềm chế được, hắn hét lớn một tiếng, một quyền được tung ra. bấy! ta Sức mạnh kinh khủng trực tiếp đập ngôi nhà nát Thực lực của Võ Tông có thể nói là cuồn cuộn ngất trời, giơ tay lên là có thể hủy thiên diệt địa, một quyền này vừa tung ra, đừng nói là người, dù là con ruồi cũng không có đường sống! “Anh thấy đó, không chỉ tôi cảm thấy tóc anh giống đống cứt.” Tân Trạm nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng. “Nhóc con miệng lưỡi bén nhọn, ông đây sẽ giết mày!” Kiếm Sương nổi giận gầm lên một tiếng, nắm đấm với khí thế khủng bố khiếp người không chút màu mè đập về phía Tần Trạm trong nháy mắt!

Nắm tay chưa đến, quyền phong đã đi đầu! Tân Trạm chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị chấn động, khí huyết cuồn cuộn, bất cứ lúc nào cũng có thể nôn ra máu! “Thánh Nhân chi quyền!” Tân Trạm không dám thờ ơ, anh giơ con át chủ bài giết người trong tay lên, bất chợt nghênh đón! Một tiếng “Đùng” vang thật lớn, thân thể Tân Trạm như diều đứt giây, trực tiếp bay ra ngoài!

Gan bàn tay nổ tung, cả cánh tay tê dai, như thể mất đi ý thức! “Võ Tông quả nhiên là mạnh mẽ” Khóe miệng Tân Trạm hộc ra máu đỏ, anh thấp giọng nói.

Trong ánh mắt Kiếm Sương lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn ta kinh ngạc nói: “Cậu không phải một Đại Tông Sư, lại có thể chống được một quyền của tôi?”

Tân Trạm lau vết máu trên mép, rồi đứng lên từ dưới đất.

Anh cười lạnh nói: “Nếu cho tôi thời gian một năm, tôi sẽ giết anh như thịt gà giết chó!”

Kiểm Sương khẽ gật đầu nói: “Tôi đồng ý. Nếu cho cậu thời gian một năm, sợ răng không ai trong Thập Long môn có thể ngăn cậu được… Chỉ tiếc, cậu không có cơ hội đó.”

Đang nói chuyện, ánh sáng bắt đầu le lói trên nằm đấm của Kiếm Sương.

Hào quang rực rỡ, biến đêm tối thành ban ngày.

Uy thể chập chờn này làm cho mọi người có cảm giác trong lòng như bị một ngọn núi lớn đè nặng, thở dốc cũng thấy trắc trở. “Đi chết đi!” Kiểm Sương cười lạnh một tiếng, hắn ta chạy như bay, đã tới sát trước mặt Tần Trạm trong nháy mắt! Một luồng khí nguy hiểm đập vào mặt, Tân Trạm tăng linh lực lên tới cực hạn, anh chuẩn bị thi triển Súc Địa Thành Thốn để chuồn đi!

Đúng lúc này, ánh sáng trên nắm tay kia bỗng nhiên tắt, nằm đấm của Kiếm Sương cũng trở nên cực kỳ yếu ớt trong nháy mắt, xẹt qua thân hình của Tần Trạm. “Hả?” Kiếm Sương nhướng mày, hắn ta rất khó hiểu mà nhìn về phía Tân Trạm.

Chỉ thấy bên người Tần Trạm, có một lão già vô cùng tầm thường đang đứng.

Lão già này không khác gì nông dân làm ruộng, ở trên người của ông ta thậm chí còn không thấy được chút nội kình rung động nào! “Là ông!” Tân Trạm nhìn người nọ, anh bỗng nhiên lúc hưng phấn khác thường, thậm chí còn không để ý tới tình thế chết người trước mắt, mà nóng nảy nói: “Tô Uyên đâu?”

Tân Trạm liều mạng nhìn về phía sau, muốn tìm thấy bóng dáng Tô Uyên.

Lão già chậm rãi lắc đầu nói: “Bây giờ Tô Uyên đang ở một chỗ rất an toàn, cậu đừng lo..”

Đang lúc Tần Trạm định tiếp tục đặt câu hỏi, Kiếm Sương cách đó không xa bỗng nhiên lạnh giọng nói: “Lão già kia, cút qua một bên, bằng không tôi giết ông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.