Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1763: Chương 1763: Chương 1762




Nhưng Sài Chính Phi lại nói cô giả bộ?

Nếu như thực sự đúng như thế thì người phụ nữ này quá nhạy trí, hoàn toàn trêu đùa họ ở trong lòng bàn tay.

Phải hay không phải các người xem rồi sẽ biết.

Sài Chính Phi cười giễu, cơ thể giống như sao băng đột nhiên phóng về phía Tô Uyên.

Anh ta vung tay lên, trường kiếm lập tức hóa thành nghìn kiếm khí rơi xuống.

Âm ầm ầm!

Sắc mặt Tô Uyên không thay đổi, phất tay đánh khí lạnh ra ngoài, trước người hình thành một núi băng, núi băng này giống như một ngọn núi cao lớn hùng vĩ lại vô cùng kiên cố.

Những kiếm khí bay xuống đụng vào núi băng, vậy mà không có một đạo có thể xuyên thấu.

Tất cả mọi người trong nhà họ Sài cảm thấy hoảng sợ, lúc này Tô Uyên biểu hiện ra sức mạnh của mình nên đâu còn dáng vẻ người có vết thương chồng chất gần chết như trước nữa chứ.

“Cô bị lừa rồi”

Mà ngay khi Tô Uyên ngăn cản tất cả sự tấn công của Sài Chính Phi, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau cô vang lên.

“Không tốt!”

Tô Uyên cảm thấy lộp bộp ở trong lòng bỗng nhiên quay đầu lại.

Chỉ thấy chẳng ừ lúc nào Sài Chính Phi đã đi tới chỗ Tân Trạm đang ngồi xếp bằng, trường kiếm kia chém về phía Tân Trạm.

Anh ta vậy mà lại vòng qua mình dự định trực tiếp giết Tân Trạm.

Vù.

Tô Uyên đánh ra một luồng khí tức Hàn Băn muốn ngăn cản anh ta, Sài Chính Phi bỗng nhiên quay trở lại, trường kiếm kia vạch ra một luồng kiếm mang nhanh chóng rạch một đường ở trên bả vai của Tô Uyên, máu lập tức tuôn ra.

Nhưng Tô Uyên giống như không cảm thấy, lại lần nữa ngưng tụ nhũ băng để đánh lui Sài Chính Phi.

“Quả nhiên sự bảo vệ thằng nhóc này còn quan trọng hơn chính bản thân cô. Chậc chậc, thằng nhóc này thực sự là rất có diễm phúc”

Cơ thể Sài Chính Phi bồng bềnh rời đi giống như lông ngỗng nhìn vết thương ở trên người Tô Uyên, trên mặt nở nụ cười.

“Nếu như đổi lại là lúc khác thì có lẽ tôi sẽ cảm khái trước tình cảm sâu đậm của hai người, nhưng bây giờ cô lại bị tôi †ìm thấy nhược điểm lớn nhất. Khi cao thủ so chiêu người nào bị tìm thấy sơ hở thì cũng chỉ có chết mà thôi”

Sài Chính Phi, nếu như đã phát hiện ra sơ hở của cô ta không bằng chúng ta cùng nhau xông lên giết chết người này.

Tất cả người nhà họ Sài ở trên bầu trời đều theo dõi.

“Cút cho tôi!”

Sắc mặt Sài Chính Phi âm u quát lạnh: “Một đám ngớ ngẩn, trước đó không phát hiện được vấn đề sau khi bị tôi nhìn thấu lại muốn chia công lao sao? Nói cho các người biết thằng nhóc này khẳng định là của tôi nếu như các người thức thời một chút thì có thể chia những người còn lại cho các người, nếu không đừng trách tôi trở mặt vô tình”

“Anhl”

Tất cả mọi người nhà họ Sài đều cảm thấy hơi căm phẫn, Sài Chính Phi này nói chuyện quá ngang ngược.

Nhưng họ cũng âm thầm hối hận bản thân đến sớm hơn Sài Chính Phi nhưng lại không phát hiện ra mưu ma chước quỷ của Tô Uyên, lúc này mới tạo cơ hội cho Sài Chính Phi.

Soạt soạt soạt.

Sài Chính Phi hành động, trường kiếm kia giống như rắn độc, mỗi một chiêu đều đánh thẳng về phía Tân Trạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.