Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1796: Chương 1796: Chương 1795




“Tiểu tử này đúng là thông minh, nhưng đối với kẻ mạnh đỉnh cấp, vẫn là thiếu hiểu biết, cậu ta tưởng có cái ngọc bích đó, thì có thể tìm ra chân tướng, nhưng cậu ta lại không biết sức mạnh của vực chủ Đông Vực.”

“Vực chủ Đông Vực, sẽ không thể để một tiểu tu sĩ, làm trái ý ông ta đâu.”

Cơ thể vực chủ Nam Vực sáng lên, đột nhiên biến mất tại chỗ.

Mà ở trên trời, vực chủ Đông Vực cũng nói đến việc xem trọng Tân Trạm.

Đôi đồng tử màu tím thẳng đứng đó, mơ hồ có luồng ánh sáng màu tím đang lưu chuyển.

Theo đó là dị tượng phát sinh.

Người ở đó đều không ai chú ý đến, chính trong lúc vực chủ Đông Vực chớp mắt.

Trên bầu trời, mặt trời, trăng sao phảng phất như đều được định sẵn.

Mây và sương mù trên nửa bầu trời, cũng không còn lượn lờ nữa, bất luận động tác nào của mọi người, đều như được phát chậm lại, không ngừng giảm tốc độ.

Ngay cả âm thanh, đều phảng phất như yên tĩnh lại, cứ như một khoảng tĩnh lặng chết chóc.

Trong đám người, chỉ có vực chủ Đông Vực là không có biến hóa.

Tóc ông ta bay phất phới, có một hơi thở, từ trong đôi đồng tử thẳng đứng bay ra, hương về phía ngọc giản của Tân Trạm mà bay đến.

Tân Trạm đột nhiên co rúm lại, anh mở to mắt nhìn hơi thở đó, không ngừng tiếp cận ngọc giản trong tay mình.

Nhưng cho dù bản thân có điều động linh khí, đều không thể lập tức tạo ra phản ứng.

Ngoài thần thức của bản thân ra, cơ thể phảng phất như không chịu khống chế.

Còn hơi thở của vực chủ Đông Vực đó, rõ ràng là muốn chạy đến phá hủy ngọc giản.

Vực chủ Đông Vực khuôn mặt lạnh lùng, bản thân từng cho Tân Trạm cơ hội, nhưng đối phương không trân trọng, vậy đừng trách bản thân ông ra tay.

“Ôn Lạc, được rồi”

Ngay trước lúc hơi thở đó tiếp xúc tới ngọc giản, không gian đột nhiên rung chuyển, một bóng người xuất hiện trước mặt Tân Trạm, anh giơ tay chỉ bèn chỉ vào trên hơi thở màu tím đó.

Đột nhiên, hơi thở này tan thành mây khói.

Đứng sau lưng người đàn ông, Tân Trạm cũng cảm thấy áp lực giảm bớt, không còn cảm giác lo lắng như lúc nấy.

“Thẩm Quốc Nhiên, ông cũng chạy đến đây” Vực chủ Đông Vực híp mắt, vô cùng kinh ngạc mà nhìn người đàn ông một cái.

“Tôi đương nhiên phải đến, Tân Trạm đã cứu con gái tôi”

“Con gái ông?”

Vực chủ Đông Vực giật mình, việc này hoàn toàn ngoài dự liệu của ông ta.

Ông ta vẫy tay dữ dội, đột nhiên khôi phục vận chuyển trời đất, điên cuồng gào thét.

Cơn gió kỳ lạ phủ đây cát vàng đó, khiến mọi người xung quanh đều bị thổi bay ra ngoài.

Sau đó gió bão cuồn cuộn, khiến trong ngoài đều bị bao trùm.

“Trừ những người có liên quan đến sự việc này, những người khác đều lùi ra hết”

Bao gồm Ngu Mỹ Nhân, Cực Hàn cung chủ đều bay ra, Diệp Long Xuyên đương nhiên cũng trong số đó, anh ta không cam tâm hét lớn, liền bị thổi bay ra ngoài mấy dặm.

Tiếp đó là vị trí của vực chủ Đông Vực, rèm cửa được buông xuống, phân cách mấy người không liên quan bên ngoài lại.

Lúc này trong rèm cửa, chỉ còn lại Tân Trạm, Liễu Mộng còn có Tống Linh Thông, bố con nhà họ Sài và đại tổng quản, ngay cả Tô Uyên cũng bị đưa đi.

“Bạ”

Liệu Mộng chỉ cảm thấy hoa mắt, đợi lúc xuất hiện trong rèm cửa, bản thân đột nhiên nhận ra thêm một bóng lưng cực kỳ quen thuộc.

Ông run lên, nhịn không được mà phát ra tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.