Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1839: Chương 1839: Chương 1838




Không ít tu sĩ bị xô đẩy vẻ mặt tức giận, đang muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy cô gái phía sau liền tạm thời quên mất việc tức giận.

Hiện trường lúc này đột nhiên có chút yên lặng.

Tất cả tu sĩ đều nhìn về phía cô gái đó.

Thân hình cô gái rất duyên dáng, ngũ quan sắc sảo, da trắng như tuyết, giống như một tiên nữ từ trong tranh bước ra vậy.

Hơn nữa cô còn chậm rãi bước đi, mang theo mùi hương thoang thoảng, khí chất vô cùng đặc biệt, còn hơn cả trăm hoa đua nở.

Khiến không ít đáy lòng người đàn ông đều phải rung động, nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt dại ra nhìn theo chuyển động của cô gái. Mấy nữ tu khác cũng âm thầm ngưỡng mộ, có chút tự biết xấu hổ, tự ti hết sức.

“Cô gái này là ai, cả đời này tôi chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào có phong thái độc nhất vô nhị như thế này”

“Cái này mà cậu cũng không biết, cô ấy được công nhận là người đẹp nhất triều nhà Tân, Lương Nhược Mỹ”

“Hóa ra cô ấy là Lương Nhược Mỹ, không ngừng nghe nói về vương triều nhà Tân, đây là người con gái đẹp nhất thế giới “Đặc biệt cô ấy không chỉ xinh đẹp, mà tu vi còn rất giỏi nữa, đạt đến đỉnh cao của cảnh giới phân tâm, đây cũng số ít thiên tài của đại lục”

“Tài sắc vẹn toàn, nếu đời này tôi có cơ hội âu yếm cô ấy, chết cũng đáng nữa”

“Người anh em, lau nước miếng đi, anh nhìn xem bên Lương Nhược Mỹ, có lẽ là công tử Diệp Phong của nhà họ Diệp giàu có ở bắc vực, anh thấy kết quả thế nào, đây là Diệp Phong không phải đang cười xòa, chủ động khách sao sao”

Nghe thấy đám người đó bàn tán, Tân Trạm cũng nhìn về phía Lương Nhược Mỹ.

Công bằng mà nói, người phụ nữ quả thực rất xinh đẹp gần như ngang ngửa với Tô Uyên, nhưng đánh giá một người con gái, vẻ bề ngoài chỉ là một phần, bên trong lòng Tân Trạm, cho dù Lương Nhược Mỹ có xinh đẹp như thế nào cũng không thể so sánh được với Tô Uyên.

Ngược lại một người trẻ tuổi như vật lại ngang bướng như vậy khiến Tân Trạm kinh ngạc.

Nhà họ Diệp, Diệp Phong.

Mấy ngày nay cũng nhìn thấy nhiều tài liệu liên quan đến đại lục Thượng giới, đặc biệt liên quán đến triều nhà nhà Tân và Bắc vực, hễ nhắc đến nhà họ Diệp ở Bắc vực, thì không có gia tộc nào khác, huyết mạch nhà họ Diệp bây giờ chỉ có Diệp Thành được nhận tổ quy tông.

Còn Diệp Phong, cũng rất có tiếng ở Bắc vực, là một thiên tài xuất chúng của thế hệ trẻ nhà họ Diệp.

“Xin lỗi các vị, thực sự là Lương Nhược Mỹ đang có việc gấp, không thể không xông đến như vậy được, xin các vị tha thứ”

Lúc Lương Nhược Mỹ đến, đột nhiên đứng lại, nhìn về phía mấy người tu sĩ vừa rồi bị xô đẩy làm động tác xin lỗi, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng, giọng điệu vô cùng thành khẩn.

Khí chất dịu dàng như nước, khiến mấy vị tu sĩ ở đây lập tức bật cười, liên tục xua tay ý bảo không sao cả.

Mấy người tu sĩ cao lớn nói, Diệp Phong và Lương Nhược Mỹ nhanh chóng lên linh thuyền khổng lồ, khuất khỏi tầm nhìn của đám người kia.

Sau khi hai người đó đi lên, tu sĩ ở bến tàu vẫn không hề giảm bớt náo nhiệt, bàn tán về vẻ đẹp tuyệt trần của triều nhà Tân.

Rất nhanh sau đó, phía trên linh thuyền khổng lồ, đột nhiên lộ ra một luồng sương mù bay ngút trời, trong đó có một ma thú biến hình, gầm vang cả đất trời.

Nghe thấy âm thanh này, không ít tu sĩ đều bỏ chạy như bay vào bên trong linh thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.