Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 187: Chương 187




Mọi người không ngừng la hét, mà mấy bảo vệ Sử Lục Nham đưa đến cũng nhanh chóng chĩa cúng trong tay về phía Tân Trạm! Tần Trạm lạnh lùng lườm bọn hắn, lập tức giơ tay lên, trong chớp mắt từ bàn tay anh bắn ra một dòng linh lực giống như xoáy nướ!

cTrong chớp mắt khi những linh lực này lướt qua thì tất cả súng ống đều bị đánh nát, biến thành sắt vụn! “Chuyện này.” Đám vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, cố gắng bóp cò nhưng lại phát hiện súng trong tay đều đã hỏng! “Con mẹ nó mày muốn chết!” Sử Lục Nham chửi âm lên, vừa định bò từ trong quan tài ra thì đã bị một bàn chân dầm ở trên nắp quan tài.

Sau đó, Tần Trạm sử dụng nội kình đóng chặt nắp quan tài lại, dùng một chân đá bay quan tài ra ngoài. “Nhanh đón lấy tổng giám đốc Nham!” Bảo vệ của hắn ta vội kêu lớn, mấy người vội vàng ôm lấy cỗ quan tài gỗ lim vàng. “Ô ô ô!” Sử Lục Nham đang không ngừng liều mạng giãy giụa trong cổ quan tài, đàn em của hắn ta cũng đang cố hết sức mở chiếc quan tài này ra.

Nhưng bọn họ lại khiếp sợ phát hiện cỗ quan tài bị đóng rất chặt, cơ bản không có cách nào mở ra được.

Tân Trạm trở lại chỗ của mình ngồi xuống, bình thản nói: “Đừng phí công vô ích nữa, nếu không muốn Sử Lục Nham ngộp thở chết trong cố quan tài đó thì nhanh chóng đưa hắn ta về đi.”

Đám bảo vệ đưa mắt liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng ôm lấy cỗ quan tài chạy ra bên ngoài sân. “Cậu Trạm đúng là uy vũ cái thế!” Có người phản ứng lại vội bung ly rượu dẫn đầu đi đen ninh bo. “Thứ chó má như Sử Lục Nham sao có thể so sánh với cậu Trạm chứ?” “Tôi thấy sau này nhà họ Sử của hắn ta sẽ chẳng còn đất mà đứng nữa!”

Mọi người vẫn nói khoác, nhưng Tân Trạm vẫn vô cùng thản nhiên.

Anh đứng dậy nói: ” Xin lỗi đã khiến cho mọi người bị sợ hãi rồi.” Phương Kính Diệu đứng bên cạnh anh có chút thở dài, nói: “Chỉ sợ nhà họ Sử sẽ không bỏ qua cho cậu” “Nhà họ Sử dù sao cũng chỉ là một con chó mà nhà họ Tô nuôi dưỡng mà thôi, ngay cả chủ nhân của bọn hắn tôi còn không sợ, chẳng lẽ tôi còn sợ hån sao?” Tần Trạm cười nhạt nói.

Phương Kính Diệu không nói gì nữa, mặc dù câu nói này không có vấn đề gì nhưng không trong lòng ông ta vẫn mơ hồ cảm thấy lo lắng.

Trên một đảo nhỏ ở cực bắc, một ông lão thần bí ngồi trên chiếc thuyền nhỏ của mình về đến hải đảo. “Hôm nay là sinh nhật của ông nội con!” Tô Uyên hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt không che dấu được sự quyến luyến. “Con muốn trở về Đạm Thành.” Tô Uyên ngẩng đầu nhìn về phía ông lão, khuôn mặt đầy vẻ quyết tâm.

Ông lão lắc đầu nói: “Chỗ này là nơi tốt nhất để cho con tu luyện, ta đã từng nói với con, trong vòng ba năm, con không được phép bại lộ thân phận của mình.” “Cho dù thế nào, con cũng muốn trở về.” Tô Uyên giống như không nghe lọt. Ông lão đột nhiên im lặng, có chút không biết phải làm sao.

Lát sau, ông ta đột nhiên giơ tay ra, trước mặt Tô Uyên bỗng xuất hiện một quyển công pháp. Có ánh sáng vàng chói lóa phát ra từ công pháp này, phẩm cấp không hề nhỏ, chỉ cần xem một chút cũng biết đó là pháp thuật đỉnh cấp. “Con học xong cửa thuật pháp này thì ta sẽ đồng ý với con.” Ông lão cười nhạt nói.

Tô Uyên cầm thuật pháp, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ to: Đạp Tuyết Phân Thần Thuật.

Đạp Tuyết Phân Thần Thuật, là sinh ra một cỗ thân thể khác, có thể nói đây là phương pháp tuyệt diệu của đương đại.

Nhưng thuật này có đòi hỏi phải có thần thức rất cao, hơn nữa sẽ làm suy yếu đi thần thức của thân thể chính.

Giống như Hắc Thiền đã phân ra một cổ thần thức, cho dù thuật này là bản yếu hơn.

Tô Uyên nhìn thuật pháp này rất lâu, gật đầu nói: “Được” Gia Thành, buổi lễ mừng thọ được tổ chức có thể nói là rất linh đình.

Hơn bốn giờ chiều, buổi bán đấu giá mới kết thúc.

Một buổi bán đấu giá này, bán ra được gần ba trăm năm mươi tỷ. Mà số tiền này đều do Kiếm Hổ quản lý, đều được đưa đi làm từ thiện.

Sau khi tiến mọi người về xong, hai người Tân Trạm và cụ Tô ngồi ở trên ghế salon. “Đây là bánh gato được đặt riêng cho ông ạ.” Tần Trạm đứng dậy, cắt một miếng bánh gato cho cụ Tô.

Mặc dù bình thường không thích ăn mấy loại bánh ngọt như thế này, nhưng vẫn đưa tay ra nhận lấy. “Vẫn không có tin tức của Uyên sao?” Cụ Tô cầm miếng bánh gato, im lặng một lúc lâu mới hỏi.

Tân Trạm im lặng một lúc, chợt lắc đầu nói: “Vẫn chưa.” Cụ Tô thở dài, chậm rãi nói: “Dựa theo dự đoán của ông, chỉ cần các cháu ở Tân Châu không phải chịu sự bắt nạt nào thì đã đủ rồi, nhưng nhìn hiện tại mà xem, mọi chuyện đã nằm ngoài dự đoán của ông rồi.” “Kể cả ông có hy vọng chúng cháu có cuộc sống bình yên thì nhà họ Tô cũng sẽ không chịu dừng tay lại” Tần Trạm lắc đầu nói: “Ông, cháu có một thắc mắc, rốt cuộc là thứ gì khiến cho nhà họ Tô cứ theo đuổi không ngừng như vậy chứ? Là tiền? Hay là bảo bối gì khác?”

Cụ tô lắc đầu nói: “Thật sự ông cũng không biết rõ nữa. Lúc rời khỏi nhà họ Tô, ông đúng là có mang theo một khoản tiền, đó là để dành cho chuẩn bị đồ cưới cho Tô Uyên, còn những thứ khác, thật sự ông không nhớ gì c..” “Nhà họ Tô lớn như vậy sẽ không thể nào vì một khoản tiền mà đuổi theo ông không dứt chứ?” Tân Trạm ngồi một bên vừa ăn bánh gato vừa cười nói. “Đúng vậy.” Cụ Tô gật đầu, nói: “Lẽ ra sáu, bảy mươi nghìn tỷ cũng sẽ không khiến cho nhà họ Tô làm to chuyện như vậy..” “Phụt!”

Nghe ông nói như thế, Tần Trạm vừa ăn một miếng bánh gato đã phun hết ra ngoài.

Sáu, bảy mươi nghìn tỷ? Lúc cụ Tô rời khỏi nhà họ Tô thế mà lại có thể cầm đi sáu, bảy mươi nghìn tỷ? Nói cách khác là làm quà cưới cho Tô Uyên? Chuyện này đkm… Thật sự nghèo nàn ngoài sức tưởng tượng! Ngẫm lại chuyện này, nếu là người bình thường thì sẽ thật thoải mái, sáu, bảy mươi nghìn tỷ sẽ tiêu được trong mấy đời đúng không? “Ai, không nói những chuyện này nữa.” Cụ Tô xua tay, nói: “Nói chung tạm thời chỉ cần bọn họ cho rằng đồ vật vẫn ở trong tay của ông, thì ông vẫn an toàn”

Tân Trạm cười nói: “Ông, quãng thời gian đó cũng không kéo dài được bao lâu nữa.”

Thời hạn đối đầu với Tô Vũ cũng chỉ còn lại chưa đến một năm. Một ngày nào đó Tần Trạm sẽ đến thủ đô, đến lúc đó, đoán chừng tất cả mâu thuẫn sẽ chuyển hét lên đầu anh.

Sau khi rời khỏi chỗ của cụ Tô, Tân Trạm đã trở về Tân Châu ngay trong ngày đó. Trở về Đạm Thành, chuyện đầu tiên chính là vội vàng chạy đi kiểm tra thảo trong dược Tụ Linh trận.

Chỉ thấy thảo dược trong tụ linh trận có dáng vẻ rất tươi tốt, tốc độ sinh trưởng nhanh hơn rất nhiều lần! “Phù… Vẫn ổn, vẫn ổn” Tần Trạm vỗ lông ngực của mình. “Dựa theo tốc độ này, đoán chừng nửa năm nữa là có thể sử dụng được rồi.” “Sư phụ, đây là cái gì mà khiến cho sư phụ phải để ý như vậy மாயமாரயாமாமாமாமாமாமாமா a.” Hứa Bac Xuyên nói nhỏ: “Lần đó tôi đã lén ăn thử một hat, đang làm, rất khó ăn.”

Tần Trạm trừng mắt nói: “Ai cho cậu ăn? Đây là tâm huyết của tôi đấy!” “Không phải chi là mấy cọng cỏ thôi sao.” Hứa Bắc Xuyên lẩm bẩm nói. “Ah đúng rồi, sư phụ, Đồng Thiện Ngũ ở tây bắc đã gửi thư khiêu chiến với sư phụ, nói muốn quyết chiến một trận sống còn với sư phụ!” “Đổng Thiện Ngũ?” Tần Trạm nhíu mày. “Tên Đổng Thiện Ngũ này dựa vào chính mình gây dựng nên một đại thế gia, ngược lại là một nhân tài đấy” “Nhưng… Tôi không có thời gian quyết đấu cái gì với ông ta cả, nếu muốn đánh nhau với tôi thì bảo ông ta xếp hàng đi Tân Trạm xua tay nói. “Vâng, tôi biết rồi, thế thì để tôi bảo ông ta đi về.” Hứa Bắc Xuyên nói. Sau khi đuổi Hứa Bắc Xuyên đi, Tân Trạm lấy từ trong ngực ra một viên Long Linh.

Lúc này, trong bóng đêm viên Long Linh này phát ra những tia sáng chói mắt, mà trong nháy mắt nó phát ra một nguồn linh khí rất đậm.

Linh khí thuần hậu như vậy, cho dù đó là cỏ Hỏa Linh cũng không thể so sánh được.

Chỉ là… Món đồ này rốt cuộc phải dùng như thế nào đây? Tần Trạm vắt hết óc, sử dụng hết tất cả cách thức luyện đan nhưng bên ngoài nó không hề may bị sứt mẻ, mà linh khí bên trong Long Linh cũng hoàn toàn không có cách nào hấp thu được. “Chẳng lẽ nuốt trực tiếp vào?” Tân Trạm vuốt ve viên Long Linh, thầm nói.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Trạm quyết định thử xem. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó nét Long Linh vào trong miệng, sau đó yết hầu chuyển động một cái, nuốt luôn viên Long Linh vào bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.