Tân Sở Phi sửng sốt, nhìn về phía Tân Trạm.
“Tân Sở Phi, Tân Lệ Như này từng dùng thanh kiếm này trước đây à?” Tân Trạm truyền âm nói.
“Không, trước đây tôi chưa thấy thanh kiếm này”
Tân Sở Phi nói làm cho đôi mắt Tân Trạm xẹt qua vẻ lạnh như băng, Tân Lệ Như này thật sự là ngoan độc.
Bị ánh mắt Tân Trạm đảo qua, trong lòng Tân Lệ Như hơi sợ hãi.
Ánh mắt của đứa con riêng này tựa như sấm sét, giống như đối mặt với anh họ Tân Khởi.
Ánh mắt của Tân Trạm khiến Tân Lệ Như cảm thấy hoang mang đến khó hiểu.
Như thể trước mặt anh, mọi tính toán của cô đều đã bị anh nhìn thấu.
Nhưng sao lại có thế như vậy chứ.
Tân Lệ Như nghiến răng nghiến lợi.
Tân Trạm chỉ là một đứa con riêng xuất thân nghèo hèn, có con mắt tỉnh tường thế nào thì anh ta cũng không thể nhìn ra mưu mô của mình được.
“Hôm nay hai anh em chúng ta gặp nhau, anh không muốn dùng đao kiếm, cho nên vừa rồi em sỉ nhục anh và Tân Sở Phi, chỉ cần em xin lỗi một tiếng thì anh sẽ bỏ qua cho” Tân Trạm chậm rãi nói.
“Muốn tôi phải xin lỗi, thật là nực cười, thân phận của anh mà cũng xứng nói với tôi những lời đó!
Tân Lệ Như cười lạnh, cô ta chính là muốn hôm nay sẽ khiến Tân Sở Phi bị thương nặng, quyết không thể nhượng bộ.
“Xem ra cô đã hạ quyết tâm muốn làm em gái tôi bị thương”
Tân Trạm lắc đầu, lật lòng bàn tay và một thanh trường kiếm xuất hiện ở tay anh.
“Em gái, cuộc đấu lần này, dùng kiếm của anh đi”
“Vâng.
Tân Sở Phi có chút ngờ vực, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của Tân Trạm, trong lòng cô lại có một niềm tin đến khó hiểu dành cho anh.
Tân Sở Phi cũng chẳng thắc mắc, cô gật đầu, cầm lấy thanh kiếm bảng đồng.
“Bây giờ cô muốn rút lui cũng vẫn còn kịp, nếu không thì cô nhất định sẽ phải hối hận” Tân Trạm lại nói.
“Từ trước tới nay tôi không bao giờ hối hận về những chuyện tôi đã làm” Tân Lệ Như cười lạnh: “Tân Sở Phi, rốt cuộc cô có đánh không?”
“Đánh thì đánh” Tân Sở Phi giơ thanh trường kiếm ra.
“Đồ đê tiện, chết đi cho tôi”
Tân Lệ Như đột nhiên xông lên.
“Cô mới là đồ đê tiện” Tân Sở Phi cũng hét lên một tiếng.
Hai người con gái bay lên chiến đấu với nhau.
Trong chốc lát, không trung tràn ngập linh khí, ánh sáng chói lóa phát ra từ những thanh kiếm.
Tân Trạm đứng trên mặt đất quan sát trận đấu, anh nhận thấy mặc dù Tân Sở Phi và Tân Lệ Như đều ở tu ở cảnh thần thứ bảy, nhưng Tân Sở Phi rõ ràng là hiểu rõ về kiếm hơn và thành thạo kiếm thuật hơn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tân Sở Phi nhất định sẽ thắng.
Bị thua liên tiếp, Tân Lệ Như đột nhiên nghiến răng nghiến lợi.
Linh khí trong cơ thể bỗng cuồn cuộn dâng trào truyền theo cánh tay cô ta rồi đến thanh trường kiếm.
Cô ta phát huy hết công lực của thanh kiếm.
Trong nháy mắt, ô quang trường kiếm trong tay cô ta lóe lên tia sáng, hóa thành hàng ngàn các tia sáng khác, giống như bão tố cuồng phong gào thét, xông về phía Tân Sở Phi.
“Còn tưởng cô có bản lĩnh gì mới đến đây khiêu khích, hóa ra cũng chỉ là ngựa quen đường cũ”