Những người khác của tộc Huyết Man đều kinh ngạc, không ngờ thiếu chủ hoàn toàn ngất đi. Nhưng họ có thể đoán ra manh mối, tình hình bây giờ không thể nói nhăng nói cuội được.
Quả nhiên, lời nói này của thiếu chủ khiến ông cụ bỗng dưng quay đầu, đôi mắt đỏ rực.
“Tộc Huyết Man, loại rác rưởi trong lòng tôi, còn xém chút huỷ đi hy vọng tương lai của nhà họ Tân, tôi không thèm để ý mấy người. Bây giờ còn dám nói nhảm, thật sự không tin tôi tiêu diệt cậu à”
Ông cụ nổi xung thiên, giơ mạnh tay lên.
Đột nhiên trên trời, hư không run rẩy kịch liệt, một bàn tay †o như tay người, như núi cao bị nứt ra vậy.
Sau khi lòng bàn tay quét ngang, tiếng thét tạo bão tố dâng khắp đất trời, xé rách hư không.
Binh binh binh!
Cú tát giáng lên đám người tộc Huyết Man, trực tiếp đá văng họ ra, bao gồm thiếu chủ đang bị thương bên trong, trực tiếp bị đá văng xa ngàn dặm, ai nấu cũng phụt máu trên không trung, tiếng xương cốt đứt rời không ngừng vang bên tai.
Nhất là tên thiếu chủ kia, tu vi chỉ bình thường, còn bị thương nặng, bị ông cụ tung một chưởng thì vết thương càng nặng thêm, anh ta trực tiếp ngất đi.
Thời gian 10 năm e là cũng không khỏi hẳn.
“Chọc chú ba giận dữ, đám người tộc Huyết Man này đúng mà muốn chết mà” Tân Ngọc Xuyên lau mồ hôi, có một cảm giác ớn lạnh sống lưng.
Tuy ông cụ trước mặt ở đất tổ, nhìn có vẻ không tranh giành, không màng chuyện đời.
Nhưng thực tế năm đó, thời đại của lão Tân Vương, ông ta được xưng là tên hàng thịt, Tân Bách Chiến.
Lúc đó Man Tộc không ổn định, luôn có kẻ tạo phản Man Tộc, đều là lão Tân Vương cử ông ta đi dàn xếp vụ việc.
Có một lần ông ta một mình xóa sổ một nửa dân số của Man Tộc tàn bạo.
Từ đó doạ cho Man Tộc cúi đầu xưng thần, 500 năm không dám có bất kỳ khiêu khích nào.
Nhưng sau đó, lão Tân Vương chuyển sang thực hiện chính sách lung lạc. Ông ta mới dần dần thu tính khí lại, hằng năm ẩn mình nơi đất tổ này.
Thậm chí nhiêu người đã quên tên tuổi nổi tiếng của ông ta.
“Về báo lại với tộc trưởng tộc Huyết Man, muốn tính sổ thì tìm tên hàng thịt tôi đây. Nhân tiện để cậu ta hỏi thăm cha của mình, năm đó tôi làm sao bẻ gãy 10 ngón tay của cha cậu ta.”
Ông cụ nhìn sang đám người tộc Huyết Man nằm rên rỉ dưới đất.
Tân Ngọc Xuyên lại xấu hổ, ông cụ đã nói mình là tên hàng thịt, tộc Huyết Man này nào dám nói nhảm.
“Tân Ngọc Xuyên, nếu anh thích nói quy tắc. Vậy tôi hỏi anh, tên thiếu gia chết tiệt của tộc Huyết Man này, vô cớ đắc tội thiên tài đỉnh cao của nhà họ Tân, trụ cột tương lai, tôi chỉ làm cậu ta bị thương 180 xương cốt của cậu ta, đứt một phần ba kinh mạch, hủy đi một phần tri thức, không coi là quá đáng chứ”
“Không có không có” Tân Ngọc Xuyên trong lòng cay đắng và lắc đầu lia lịa.
Chuyện tới nước này, bản thân còn có thể nói gì đây.
“Vậy chuyện này, rốt cuộc là ai đúng ai sai. Các người có phải vu oan anh tư của tôi rồi không” Tân Sở Phi bỗng dưng lên tiếng.
Tân Ngọc Xuyên thấy phiền trong lòng, bản thân đã nhận rồi, Tân Sở Phi lại còn nhắc tới chuyện này.
“Là lỗi của thiếu chủ chúng tôi, cậu Tân không có vấn đề gì”
Đám người của tộc Huyết Man nhịn đau đứng lên và vội vàng lắc đầu.
Tân Trạm thấy vậy thì hơi mất hứng.
Đám người này, cơ bản không phải vì biết nhận sai, mà là vì mình mạnh nên mới nhận sai.
“Giải tán hết đi. Đúng rồi, chuyện ngày hôm nay, tạm thời không được truyền ra ngoài. Nếu không, bị tôi điều tra được ai nói nhảm thì các người biết hậu quả đó” Tân Bách Chiến cảnh cáo.
Ông ta cũng lo lắng mới nhắc thân phận của Tân Trạm được tiết lộ, trên thực tế vẫn chưa hoàn thành bài kiểm tra.