Lời nói vừa dứt, Đào Minh Thành không khỏi sửng sốt.
Ông ta cười nói: “Cậu Trạm, cậu có chút xem thường tôi quá rồi, mặc dù phương pháp luyện đan của tôi không bằng cậu, nhưng về phương diện chữa bệnh, tôi có nhiều năm kinh nghiệm và sự tự tin đấy.”
Khi Đào Minh Thành nói những lời này trông vô cùng tự hào.
Đối với trình độ chuyên ngành của bản thân, ông ta tràn đầy sự tự tin.
Tần Trạm lại lắc đầu, không hề nói gì cả.
Điều này khiến trong lòng Đào Minh Thành không khỏi có chút bất mãn. Tân Trạm này, có phải có chút kiêu ngạo quá không? Nghĩ rằng bản thân biết tất cả sao? “Haiz, Tần Trạm có bản lĩnh thế nào đi nữa, cũng chỉ là một thanh niên hai mươi hơn tuổi thôi, tâm tính còn kém xa lắm.” Đào Minh Thành âm thầm nghĩ trong lòng. “Số tiền này ông cất đi.” Tần Trạm nhét thẻ ngân hàng lại cho Đào Minh Thành, anh liếc nhìn thời gian rồi nói: “Có phải nên ăn cơm rồi không? Bụng tôi có chút đói rồi.”
Thẩm Ninh Mộng vội đáp: “Tôi lập tức cho người đi chuẩn bị bữa tối!” . Bạn đang đọc truyện tại -- trùmtruyện .C OM --
Tân Trạm hơi gật gật đầu, sau đó anh ngồi lên ghế số pha, nhắm mắt lại, dường như đang chìm vào suy nghĩ gì đó. Đào Minh Thành cũng không ở lại lâu, quay đầu đi xuống tầng dưới.
Một lát sau, Thẩm Ninh Mộng đi tới, cô gõ gõ cửa phòng, nói: “Anh Trạm, có thể ăn cơm rồi!”
Từ sau khi cha mẹ cô khỏi bệnh, Thẩm Ninh Mộng lại khôi மாயமானது phục lại dáng vẻ hoạt bát hồn nhiên, nét cười dào dạt trên mặt vô cùng có sức cuốn hút.
Vì để cảm ơn Đào Minh Thành, đương nhiên nhà họ Thẩm phải chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn. Tần Trạm cũng coi như được hưởng ké, nếm thử những món ăn dân dã của đông bắc bộ. “Ông Thành, cảm ơn ông đã cứu tôi một mạng. Cha của Thẩm Ninh Mộng, Thẩm Thành Bình cười nói.
Sau đó, ông ta lại đứng dậy kính rượu với Tân Trạm, nói: “Cũng cảm phiền cậu Trạm đã chạy một chuyến rồi.”
Tần Trạm cười đáp: “Không phiền, ông Bình khách khí rồi.”
Thẩm Thành Dương ở một bên đùa nói: “Cậu Trạm là người hài hước, tối qua còn đùa với chúng tôi, nói nhà họ Thẩm có gì đó không sạch sẽ cơ.” “Đúng thế, cậu Trạm nói bệnh của hai người đều là bởi vì thứ đồ không sạch sẽ đó.” Thẩm Thành Chính cười nói: “Nói thực, tôi lớn từng này, cũng thật muốn xem xem thứ gọi là đồ không sạch sẽ ấy đấy.”
Tần Trạm gõ gõ mặt bàn, đáp: “Lời này của ông Chính là thật sao? Ông thật sự muốn xem thử?” “Đúng vậy.” Thẩm Thành Chính nói: “Haiz, chỉ tiếc tôi trời sinh mệnh cứng cáp, sống được bốn mươi hơn tuổi, cũng chưa từng gặp qua, cậu nói có tức không cơ chứ?” “Không cần vội vã.” Tần Trạm cười đáp: “Nếu ông muốn gặp, ắt sẽ có cơ hội. Nghe xong lời nói, người trên bàn nhất thời hơi nhíu mày.
Rất rõ ràng, bọn họ không hài lòng với câu nói này của Tần Trạm, ai cũng biết gặp phải thứ đồ đó là vận khí không tốt, đây không phải đang nguyên rủa nhà họ Thẩm sao?
Ăn xong bữa cơm, Tân Trạm đứng dậy nói: “Có hơi mệt, tôi lên tầng nghỉ một lát đây.”
Tân Trạm đi rồi, Thẩm Thành Bình liền nhịn không nổi nói: “Cậu Trạm này vừa nhìn là biết chưa từng lăn lộn trong xã hội, thật không biết nói chuyện gì cả.” “Đúng thế.” Thẩm Thành Chính đáp lời: “Nói chuyện cũng là một môn nghệ thuật, cậu ta rõ ràng không hiểu”
Trong mắt bọn họ mà nói, qua thực là như vậy, nhưng lại không biết rằng, trong mắt của Tần Trạm, anh căn bản không cần quan tâm đến cảm nhận của bọn họ, muốn nói gì thì nói là được. “Ông Thành, đã sắp xếp xong phòng cho ông rồi, ngày mai tôi sẽ đích thân đưa ông đến sân bay.” Sau đó Thẩm Thành Dương cười nói.
Đào Minh Thành hơi gật đầu, nói: “Vậy cảm phiền cậu Dương rồi.”
Ngay lúc này, Thẩm Thành Bình cha của Thẩm Ninh Mộng đột nhiên xua tay nói: “Có chút chóng mặt, haiz, lâu rồi không uống rượu, một chốc một lát thật không thể chịu được, ha ha.” “Tôi cũng có chút chóng mặt.” Lúc này, Đinh Ngọc Khiết mẹ của Thẩm Ninh Mộng cũng đột nhiên xoa xoa đầu mình. Nghe xong lời này, trong phòng lập tức trở nên yên lặng. “Không phải chứ, em dâu, em cũng đâu có uống rượu, sao lại chóng mặt được?” Thẩm Thành Chính nhíu mày nói. Đinh Ngọc Khiết nghi hoặc đáp: “Đúng nhỉ, em cũng thấy nghi ngờ, đầu cứ quay quay choáng váng, giống như uống quá chén vậy, có lẽ là nằm lâu quá rồi.” “Được rồi, mấy người ở cùng ông Thành, chúng tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây” Thẩm Thành Bình xua tay nói.
Sau đó hai vợ chồng cùng nhau rời đi, bước vào trong phòng ngủ.
Vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên vang lên một tiếng “âm” lớn, hai người bỗng ngã xuống mặt đất! “Cha, me!” “Cậu hai!”
Vẻ mặt mấy người biến sắc, vội vàng vây quanh lo lắng hỏi: “Hai người sao thế? Không sao chứ?”
Nhưng hai vợ chồng lại nhắm chặt mắt, đôi môi tím lái, không hề nói lời nào nữa. “Viện trưởng Thành, sao lại thể này chứ?” Thẩm Thành Chính vội vã hỏi.
Đào Minh Thành vội vàng bước qua, ông cúi người bắt mạch của hai người, nhíu mày đáo: “Lạ thật, sao mạch tượng của hai người lại yếu thế này?” Ông ta lấy hai viên thuốc từ trong túi ra nhét vào miệng bọn họ, nhưng lần này lại không hề có bất cứ công dụng nào, mạch của hai người ngày càng yếu đi, thậm chí có chút không cảm nhận được nữa! “Chuyện gì thế này?” Đào Minh Thành cũng có chút lơ mơ. “Ông Thành, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! Thẩm Thành Chính sốt ruột hỏi.
Đào Minh Thành vò đầu đáo: “Mấy người đừng lo lắng, tình huống này tôi cũng chưa gặp qua…”
Lời vừa dứt, đột nhiên một trận gió lạnh thổi từ ngoài vào, trực tiếp thổi cánh cửa mở tung! “Đinh…”
Đèn chùm treo trong phòng kêu lên, tủ sách xiêu vẹo lộn xộn. Nhiệt độ bỗng giảm xuống, lạnh buốt đến thấu xương! Tình cảnh quỷ dị như vậy, dọa cho Thẩm Thành Chính run rẩy không ngừng, môi ông ta run run nói: “Không… không phải thật sự giống cậu Trạm nói đấy chứ..”
Đào Minh Thành hơi cau mày, ông ta lại không hề thấy sợ hãi. Là một dược sư của phủ Dược Thần, có tình cảnh nào chưa từng gặp qua chứ.
Càng huống hồ, ông ta cũng là một vị Nội Kình Tông Sư hàng thật giá thật. “Vù vù!”
Lại một trận gió lạnh thổi qua, gió lạnh như từng lưỡi dao sắc bén, trực tiếp cửa vào da thịt của mấy người! Trong phút chốc khiến mọi người chẳng chịt vết thương! Đào Minh Thành vội vàng vận nội kình, muốn ngăn cản, lại phát hiện nội kình ngưng kết trong ông giống như tờ giấy trắng vậy, “xoẹt” một cái là hoàn toàn bị cắt vỡ. “Xoạch!”
Gió lạnh không ngừng, lần này càng giống như dao găm vậy, gần như muốn lấy tính mạng người!
Cho dù là Đào Minh Thành, cũng bị cua đến toàn thân đều là máu, liên tục lùi bước lại phía sau! “Cứu… cứu mạng!” Thẩm Thành Chính là người đầu tiên bị dọa mất mật, trên người ông ta bị cứa đầy vết máu, ba chân bốn cẳng chạy trối chết!
Mà Thẩm Ninh Mộng càng bị dọa đến phát ngốc tại chỗ, mặc cho gió lạnh thổi cứa da thịt! “Xoẹt!”
Một khí tức màu đen như lưỡi dao găm nhắm vào mí tâm Thẩm Ninh Mộng mà đến! “Ninh Mộng!” Thẩm Thành Dương trợn trừng mắt, vội vàng hét lớn một tiếng.
Anh ta bạt mạng chạy về phía vị trí Thẩm Ninh Mộng, muốn bảo vệ em gái mình, chỉ tiếc căn bản không kịp!
Mắt thấy mi tâm Thẩm Ninh Mộng sắp bị đâm qua, lúc này, một bàn tay thanh tú đột nhiên vươn ra!
Chỉ thấy bàn tay ấy nhẹ vẫy, lưỡi dao đen lập tức bị chém thành hai nửa!