Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1953: Chương 1953




Lẽ nào trong lúc hai người giao đấu, bản thân anh đã làm cho vết thương của chị ba tái phát?

“Chị không sao, không liên quan đến em”

Tân Sương Nhan xua tay, dường như đã quá quen với việc này.

Cô xoa dịu Tân Trạm, sau đó lấy trong túi trữ vật ra một chiếc lọ sứ, nuốt một viên thuốc xuống họng.

Sau đó, một luồng linh khí liền chuyển động, vết sẹo trên mặt Tân Sương Nhan lại biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Trước đây chị bị thương nặng sao?” Tân Trạm lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, lúc trước chị ba giao chiến với Chiến Vương đã đi sâu vào khu vực của một man tộc thần bí, bị vu sư của man tộc đó đánh úp, vậy nên mới để lại một vết sẹo lớn như vậy”

Trong lòng Tân Sở Phi có chút buồn bực.

“Vết sẹo này không xóa được sao?”

Tân Trừng cau mày, tu vi của cô ấy hơn hẳn người thường, trong người lại có linh lực, sức khôi phục của cơ thể vượt xa người thường, huống hồ lại cọn có rất nhiều thần dược.

Vết thương này hình như đã nhiều năm, chẳng lẽ với năng lực của nhà họ Tân cũng không thể xóa bỏ được sao?

“Không có tác dụng gì đâu.”

Tân Sương Nhan cười khổ: “Vết sẹo này bị thuật sĩ dùng bí thuật làm tổn thương. Vết thương đã xuyên vào linh hồn. Chị cũng đã thử nhiều cách nhưng mọi loại thuốc trên thế gian này đều không có tác dụng”

“Em nhìn trong tay chị xem, đây là một viên đan dược được tạo nên bởi ngũ phẩm tiên đan, Kim Tố Đan, được mệnh danh là có thể trị được bách bệnh, vậy mà nó lại không thể cứu chữa được vết thương của chị. Chị chỉ có thể mỗi ngày uống một viên để che đi vết sẹo trên mặt.”

“Thủ đoạn của tên vu sự này đúng là độc ác” Tân Sở Phi cũng tức giận nói, may mà ông ta đã chết trong tay chị ba, nếu không đợi đợi cô tu luyện thành công, chắc chắn sẽ đi tìm ông ta báo thù cho chị ba.

Công bằng mà nói, ngoại hình của Tân Sương Nhan không thua kém gì Lương Nhược Mỹ, hơn nữa bởi vì cô ấy đã trải qua bao năm chinh chiến nên khí phách anh hùng trong cô càng ngày càng trở nên rõ nét, nhưng chỉ vì vết sẹo mà khuôn mặt của Tân Sương Nhan đã kém đi vài phần.

“Bỏ đi, chị đã sống chung với vết sẹo này mấy năm cũng đã quen rồi. Đừng nói nữa”

Tân Sương Nhan ngáp một cái, có vẻ như thiếu kiên nhãn, nói: “Chị mệt rồi, nghỉ ngơi trước đây, các em cũng mau quay về luyện công đi”

Sau khi nói xong, Tân Sương Nhan nhấc thanh kiếm đẫm máu lên rồi rời đi.

Tân Trạm dõi theo bóng lưng của Tân Sương Nhan, dưới ánh trăng, anh cảm thấy bóng lưng của chị gái mình thật cô đơn.

“Chị ba đang ở những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, dung mạo tuyệt mỹ, vậy mà lại có nỗi lòng khó nói như vậy. Thực ra trong lòng chị ấy cảm thấy rất buồn bã, chỉ có điều thường ngày chị ấy không bộc lộ ra thôi” Tân Sở Phi bỗng thấy sống mũi cay cay, nước mắt chảy xuống lúc nào không hay.

“Có lần em nhìn thấy chị ấy ở trong biệt thự của mình khóc thầm, nhưng ngay khi nhìn thấy em đến liền phục hồi lại dáng vẻ ban đầu. Chị ấy tưởng rằng em không nhìn thấy, nhưng thực ra em biết tất cả mọi chuyện”

“Thật tiếc là em không có thiên phú chế thuốc, nếu không thì cho dù là ở chân trời góc bể, em cũng sẽ tìm ra phương pháp chữa trị cho chị ấy”

Tân Trạm gật đầu.

Cho dù là tu sĩ hay người thường, trong những năm tháng tuổi trẻ, sao lại có thể không quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình?

Có lẽ Tân Sương Nhan vì vết sẹo này nên mới cố ý chạy.

đến khắp nơi chinh chiến, tránh để lúc ở Tân Hoàng Đô, lỡ một ngày nào đó giống như hôm nay, vô tình để lộ ra vết sẹo xấu xí này.

Tân Trạm nhớ lại vết thẹo của Tân Sương Nhan, trong lòng anh liền âm thầm hạ quyết tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.