Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 196: Chương 196




Người này hiển nhiên là Tô Uyên, cô ấy đứng trong sân của căn biệt thự núi Long An, không kìm nén được mà hít một hơi thật sâu. Trên gương mặt cô ấy để lộ ra dáng vẻ tươi cười lâu rồi mới thấy lại, cảm giác quen thuộc này khiến cô ấy có cảm giác an tâm đến kỳ lạ.

“Ây, cô ơi, cô là ai vậy?” Hứa Bắc Xuyên tiến lên phía trước, quan sát Tô Uyên từ trên xuống dưới sau đó hỏi. “Vậy anh là ai?” Tô Uyên đưa mắt nhìn sang Hứa Bắc Xuyên, hỏi.

Lúc này Hứa Bắc Xuyên có chút tự hào, nói: “Tôi ư? Tôi là đồ đệ của chủ nhân của căn biệt thự này! Nếu như cô có việc gì cần tìm sư phụ của tôi thì cứ nói với tôi đi, sau đó tôi có thể giúp cô chuyển lời.” “Đồ đế?” Tô Uyên cười cười: “Chú nhân của căn biệt thự này chính là Tân Tram?” “Chính là sư phụ Tân Trạm!” Gương mặt của Hứa Bắc Xuyên lại càng tự hào thêm vài phần: “Nói đi, có chuyện gì mà tới tìm sư phụ nhà chúng tôi vậy?”

Tô Uyên cười nói: “Tôi là người phụ nữ của Tần Trạm.”

Hứa Bắc Xuyên sửng sốt, cậu ta chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp Tô Uyên sau đó đột nhiên bước lùi lại hai bước, nói: “Cô… Cô là Tô Uyên? Ải chà, xin ra mắt sư mẫu!”

Phú Dược Thần, thành phố Đào Viên, Lô Châu, Tây Bắc.

Bởi vì có Phủ Dược Thần nên kinh tế của thành phố Đào Viên cực kỳ phát triển. Vô số các phú hào, võ giả đều tới Đào Viên lấy thuốc.

Vào khoảnh khắc Tân Trạm vừa mới đặt chân vào thành phố Đào Viên anh liên có thể cảm nhận được mùi thuốc ở nơi đây, dường như nó đã bao trùm lấy toàn thành phố này.

Đi trên đường lớn của thành phố Đào Viên, Tân Trạm có thể cảm nhận được rất nhiều hơi thở mạnh mẽ, trong đó không hiểm một số Đại Tông Su, thâm chí là cả Võ Tông. “Phủ Dược Thần này quả nhiên là danh bất hư truyền.” Tân Trạm cảm thán, chỉ cần có phủ Dược Thần ở đây thì tất cả các cao thủ sẽ vĩnh viễn quy tụ về thành phố Đào Viên,

Đúng lúc này, một chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại ở trước mặt Tần Trạm.

Anh ta hạ cửa kính xe xuống sau đó bắt chuyện: “Các cậu tới phủ Dược Thần đúng không?”

Tân Trạm kinh ngạc nói: “Sao anh biết?” “Nào, tôi chuyên chạy xe ở tuyển đường này đấy. Những người vùng khác tới Đào Viên có 10 người thì 9 người là tới phủ Dược Thần!” Tài xế nói: “Mau lên xe đi”

Tân Trạm gật gật đầu, cùng Mặt Theo bước vào trong xe.

Trong chiếc xe taxi chật hẹp còn có thêm hai người nữa, hai người đó đều là võ giả thế nhưng trên người bọn họ lại tỏa ra sát khí rất mạnh. “Sao lại còn có người khác nữa vậy?” Mặt Thẹo nhiu mày nói. Tài xế nói: “Đi xe ghép mà, không phải đây là chuyện bình thường sao!” “Nếu như cậu không muốn ngồi thì xuống xe đi.” Một vị khách đầu trọc lốc ngồi bên cạnh Tân Trạm lạnh lùng.

Hai vị khách này là Nội Kinh Tông Sư, ở trong thành phố Đào nói.

Viên thì không là gì cả, thế nhưng nếu như ở trong những thành phố khác thi lại là một trong những cao thủ hàng đầu.

Chiếc xe đi thẳng về hướng phủ Dược Thần, lúc sắp tới nơi, tài xế đột nhiên nói: “Các cậu này, người bình thường không vào được phủ Dược Thần đâu, tốt nhất các cậu nên chuẩn bị trước một chút quà để hối lộ đứa bé giữ cửa trước phủ Dược Thần, làm như thế có thể được xếp hàng trước.” “Phải làm đến mức đấy sao?” Tân Trạm dở khóc dở cười. Mặc dù anh biết địa vị của phủ Dược Thần phi phàm, thể nhưng không ngờ lại có tình trạng đó.

Sau khi xuống xe, tài xế giơ một ngón tay lên, nói: “Thu tiền xe nào, mỗi người 35 “Bao nhiêu cơ?” Trạm sửng sốt: “Cũng chỉ có mười mấy kilomet thôi mà?” “Này, không phải võ giả các cậu đều rất có sao, còn để ý chút tiền mọn này à?” Tài xế taxi cười nói.

Trạm rụt tay lại, lắc đầu nói: ngại quá, tôi rất tiền, nhiều nhất chỉ có thể đưa cho anh 350 nghìn thôi.” Tài vừa nghe thấy thì thay đổi sắc mặt.

Anh ta quan sát Tần Trạm, sau đó nói: “Cậu chắc chắn là chỉ trả từng đó thôi sao? Tôi nói cho cậu biết, chúng tôi thường chạy xe ở đường này, cũng có chút quan hệ với phủ Dược Thần, cậu đừng có mà vì chút chuyện nhỏ này mà làm đại sự chứ.” Sau khi nghe xong những lời đó, Tân Trạm lập tức rụt lại 350 nghìn vừa mới xòe ra. “Nếu đã như vậy thì tôi giữ lại 350 nghìn này nhé.” Tân Trạm có chút vô lại nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi tới phủ Dược

Sau khi nói xong những lời đó, Tân Trạm quay đầu bỏ đi.

Tên tài xế kia tức giận đập mạnh vào vô lăng, anh ta chạy từ trên xe xuống, chỉ tay vào Tân Trạm sau đó nói: “Được, cứ đợi đấy. Tôi sẽ khiến cậu vì 35 triệu này mà phải trả một cái giá

Nói xong anh ta chạy tới cửa lớn của phủ Dược không biết là nói gì đó với đứa bé giữ cửa.

Đứa bé giữ cửa nghe xong liền lập tức nhìn về phía

Trạm.

Sau đó đứa bé giữ cửa gật gật đầu, xoay người đi về phía những võ giả đang chờ “Cứ đợi Tên tài xế chỉ tay vào Tân Trạm, nói: cứ đợi đấy, tôi không những khiến cậu không vào được phủ Dược Thần, tôi còn muốn cậu bị xã hội đập cho một trận!”

Tân Trạm cười, anh gật gật đầu: “Được, tôi đợi anh.” Trong lúc nói chuyện, đứa bé giữ cửa dẫn theo hai Nội Kinh Tông Sư đi tới trước mặt Trạm.

Hai người hành khách đứng bên cạnh Tâm Trạm vội vàng xua xua tay nói: “Tôi không có quan hệ gi với bọn họ, chúng tôi chỉ đi ghép xe mà thôi!”

Thế nhưng đứa bé giữ cửa không thèm nghe những lời nói đó, nó cười lạnh: “Nói ít ít thôi, có trách thì trách các người xui xẻo khi ngồi cùng một chiếc xe với bọn họ!”

Hai người hành khách mặt biến sắc, bon họ nghiến răng nghiến lợi nhìn Tân Trạm, ra sức mắng nhiếc: “Cái tên tiểu tử này, đều tại cậu. Nếu như tôi không vào được phủ Dược Thần, tôi phải liều mạng với cậu!”

Đứa bé giữ cửa quay sang nhìn hai tên Nội Kình Tông Sư ở bên cạnh, mặt không chút biểu cảm nói: “Phế được bốn người bọn họ thì tôi có thể để các anh vào phủ Dược Thần trước.

Sau khi nghe được những lời nói đó, hai vị Tông Sư kia đột nhiên vô cùng vui mừng, bọn họ xoa xoa tay, nói: “Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ đánh gãy chân của tên tiểu tử này!”

Vừa dứt lời, một người trong đó đã tung một cú đấm cái “vèo” về phía Tân Trạm!

Tân Trạm đứng yên tại chỗ không hề có phản ứng gì. Mặt Thẹo bên cạnh lại đưa tay ra đón cú đấm đó. “Bang” một tiếng, tên Tông Sư này chỉ cảm thấy tay mình như vừa đấm lên sắt thép vậy, cánh tay tê rần lên từng hồi! “Cao thủ khổ luyện?” Tên Tông Sư kia hơi nhíu mắt, sau đó lại hét lớn một tiếng rồi hướng thắng về phía Mặt Theo!

Trên nắm đấm của hẳn ta quy tụ các vệt sáng, hung hăng đánh về phía Mặt Theo!

Mà Mặt Thẹo lại không hề dùng những kỹ thuật khoa trương, gã đón đòn đó chỉ bằng một cú đấm vô cùng đơn giản!

Lại một tiếng “bang” nữa vang lên, nắm đấm của tên Tông Sư kia như bị vỡ vụn, cánh tay thì lệch hắn khỏi vị trí, đâm toạc cả da, lộ cả xương trắng!

Mặt Theo thừa thắng xông lên, cho hắn ta một bạt tai, khiến hắn bay thẳng ra ngoài!

Tên Tông Sư còn lại đột nhiên chau mày, trong lòng đột nhiên muốn thoái lui.

Sau đó, Mặt Theo đi từng bước từng bước về phía đứa bé giữ của

Đứa bé giữ cửa này chỉ là một người bình thường, khi đối mặt với Mặt Theo hung dữ thì sợ hãi đến nỗi run rẩy. “Anh.. anh đừng qua đây. Nói cho mà biết, tôi là người của phủ Dược Thần đay!” Đứa bé giữ cửa vừa lùi lại vừa hoảng sợ nói.

Mặt Theo đá một cước vào bụng của nó, lạnh giọng nói: “Nếu đã là người của Phủ Dược Thần thì cho dù có đánh mày tàn phế thì phủ Dược Thần cũng sẽ chữa khỏi cho mày nhi?”

Đứa bé giữ cửa ôm bụng, chật vật bò từ mặt đất đứng dậy. Một cước đá đó khiến dạ dày của nó như bị đảo lộn hoàn toàn, như kiểu sắp lòi cả phân ra.

Nó chỉ vào Mặt Theo, nói: “Anh… Anh đợi đấy! Đợi đấy!”

Nói xong nó liền chạy về phía phủ Dược Thần. Những người xung quanh không khỏi lắc đầu cảm thán, đúng là trẻ người non dạ. Mà hai vị hành khách kia mặt xanh lét. rồi. Bây giờ thì xong rồi, đã hoàn toàn đắc tội với đứa bẻ giữ cửa

Tục ngữ có câu, Diêm Vương dễ gặp, tiểu quý khó chơi. Đắc tội với đứa bé giữ cửa của Phú Dược Thần mà còn muốn vào đó sao? Đúng là nằm mơ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.