Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2086: Chương 2086




Tuy bên trên không có thông tin về đẳng cấp nhưng Tiết Ngọc Tuyết cũng không để ý quá nhiều. Dù sao cũng có rất nhiều dược tôn sống khiêm nhường, lệnh bài của hội dược sư này có thể bộc lộ lượng tin tức mà họ muốn.

Nhưng nếu Tân Trạm đã che giấu, chắc cũng là trình độ dược tôn nhất phẩm nhị phẩm.

Đương nhiên, với tuổi tác của anh mà có có trình độ này thì cũng coi như không tệ.

“Cậu có thư tay của Tôn dược tôn không?” Tiết Ngọc Tuyết trả lệnh bài về rồi hỏi.

“Cái này thì không, chị cũng biết, Tôn dược tôn lòng dạ tham lam, tôi nghe lén đến đây thôi, nếu thông qua ông ta thì lại phải tốn không ít tiền” Tân Trạm nói đương nhiên.

Việc này lại khiến Tiết Ngọc Tuyết thấy khó khăn, người nam xa lạ này muốn nhập bọn, không có bằng chứng mà cũng không có quy củ, nhưng đối phương lại là dược sư mà bên mình còn thiếu.

“Ngọc Tuyết, có chuyện gì thế?”

Lúc này, Tiết Phong đi từ trong ra.

“Đạo hữu, cậu nói cậu là dược tôn, vậy cậu có tiện để tôi hỏi cậu mấy vấn đề không?” Tiết Phong nghe Tiết Ngọc Tuyết nói xong thì nhìn Tân Trạm nói: “Nếu cậu có thể đáp được thì có thể gia nhập với chúng tôi: “Được” Tân Trạm đáp thản nhiên.

Anh chỉ có một tấm lệnh bài dược tôn, đối phương không tin tưởng thì cũng có thể hiểu được.

“Trên đường đi Bắc Vực có chim sẻ sắt Cửu U, nếu bị móng vuốt của loài thú này cào bị thương thì nên dùng đan dược gì?” Tiết Phong hỏi.

“Chim sẻ sắt Cửu U sống theo đàn, tốt nhất là không nên động thủ, nếu không thể không chiến đấu, vì móng vuốt của loài thú này có hàn độc, nên lấy đan Vận Hỏa để chữa trị”

“Khí độc Lục Nguyên giải như thế nào?”

“Giải là hạ sách, tốt nhất là dùng tiên đan Tị Chướng, nếu trúng độc quá nặng, có thể dùng công pháp đảo ngược linh khí đi ba vòng, ép chướng khí ra”

Kế tiếp, dù Tiết Phong đưa ra vấn đề gì, Tân Trạm cũng đối đáp trôi chảy, hơn nữa còn đáp với tốc độ rất nhanh.

Anh muốn đi Bắc Vực, là ý định của mấy ngày phía trước, sao có thể có khả năng gặp nguy hiểm mà đã không có cách giải.

Trong Tàng Thư Các của Tân gia, các loại thư tịch nhiều như biển, mấy thứ này cũng không phải bí mật.

Phía Tân Trạm bên này vô cùng bình thường thì Tiết Phong lại càng kinh ngạc.

Kẻ tự xưng là dược sư Trình Tân này, bản lĩnh cao hơn dược sư Trần Minh nhiều.

“Câu hỏi cuối cùng” Tiết Phong ho khan, thật ra nói tới đây, ông ta đã hoàn toàn bội phục.

Nhưng ông ta là một tu sĩ cả ngày lang bạt Bắc Vực mà hỏi không được một dược tôn trẻ tuổi, dù sao cũng khiến ông †a mất mặt trước con gái.

Cho nên ông ta định ra một đề rất lạ, để khiến Tân Trạm không quá đắc ý.

“Nếu trên đường, chúng ta bị sương mù do chồn Bích Nguyệt phun ra gây thương tích, nên chữa như thế nào?”

“Chồn Bích Nguyệt?”

Tân Trạm nhíu mày, lòng Tiết Phong thoáng thả lỏng. Có vẻ cuối cùng ông ta cũng hỏi đứng họng tên nhóc này, nếu không sau này gặp chuyện gì, cậu ta biết hết trơn, ai là kẻ dẫn đường chứ.

“Đi Bắc Vực mà còn có thể gặp được vật ấy sao?” Tân Trạm không biết suy nghĩ của Tiết Phong, anh suy tư một lúc rồi mở miệng hỏi lại.

“Tất nhiên, tuy rằng hiếm thấy chúng, nhưng trong khu vực núi non Ma Vực, cái gì cũng có thể gặp được” Tiết Phong nói.

“Sương mù do chồn Bích Nguyệt phun ra không có độc tố, nhưng lại giống như ảo thuật, khiến những tu sĩ có thần thức không đủ mạnh, dễ dàng rơi vào trong. Sương mù không thuộc vào phạm vi đan dược có thể giải, nên không cần tôi ra tay”

Tân Trạm nhíu mày nói: “Nhưng nếu cần tôi kiến nghị thì cũng đơn giản, đâm một nhát vào người trúng chiêu, đau đớn sẽ phá giải cảnh ảo”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.