Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2089: Chương 2089




“Tôi thấy ý kiến này không tệ” Trần Minh vừa đảo mắt rồi cũng cười lạnh nói.

Lúc nãy anh ta dò hỏi, thế mà tên dược sư kia không để ý đến mình, chuyện này khiến anh ta cảm thấy mất mặt.

“Cung Doãn đạo hữu, tôi đã đồng ý với người ta rồi” Tiết Phong lắc đầu: “Chuyện này không hợp quy tắc”

“Không sao, ông không tiện thì tôi đến làm cho. Vị nào là dược sư mới đến đâu?”

Ánh mắt sắc bén của Cung Doãn đảo qua mọi người, Tân Trạm cũng không định giả chết, lập tức ngẩng đầu đối mặt với anh ta.

“Là anh? Trẻ thế cơ à?”

Cung Doãn hơi kinh ngạc, anh ta giơ tay lên, bắt lấy ghế dựa cách không gian rồi ngồi trước mặt Tân Trạm, vươn tay nói: “Anh xem cho tôi thử, thân thể tôi có vấn đề gì, nếu anh trả lời được thì tôi đồng ý, nếu anh không trả lời được thì đi đi”

“Anh là người phương nào?” Tân Trạm không đáp lại mà là nhíu mày hỏi.

“Tôi là người phương nào à? Ha ha, tính mạnh của mọi người trên con thuyền bay này đều do tôi điều khiển, anh nói xem tôi là ai” Cung Doãn cười, hơi thở Hợp Thể cảnh thất phẩm tuôn trào.

“Vị Cung Doãn đạo hữu này là người mạnh nhất trên thuyền bay của chúng ta”

Tiết Phong cũng đi đến: “Trên linh thuyền của chúng tôi không cung phụng riêng ai cả, nếu gặp phải nguy hiểm, mọi người đều phải giúp đỡ lẫn nhau”

Ông ta không nói quá rõ ràng, nhưng đầu óc của Tân Trạm vừa xoay là đã suy nghĩ cẩn thận.

Dọc đường đi không có hộ vệ riêng, mọi người đều phải đồng lòng góp sức mà làm việc.

Cung Doãn này còn trẻ mà đã có tu vi Hợp Thể cảnh thất phẩm, gần như không rõ cao thấp với chị ba, đúng là một nhân tài.

Nếu đường đi đến Bắc Vực có nguy hiểm, thực lực của người này rất mạnh, đáng nương tựa vào nhất, khó trách Tiết Phong lại cố ý thông báo cho mình.

“Cung Doãn cũng cẩn thận phết, xem ra thân phận xa lạ này của mình thực sự khiến người khác chú ý” Tân Trạm khẽ lắc đầu.

Anh muốn đi Bắc Vực, đi càng sớm càng tốt, hơn nữa cũng đến bước này rồi, nếu đứng dậy bỏ đi rồi tìm kiếm tu sĩ quen đường khác thì sẽ lãng phí không ít thời gian. . Truyện Sủng

“Sao thế? Nếu e sợ, anh cũng có thể rời khỏi đây luôn”

Cung Doãn nhìn Tân Trạm rồi cười nói.

Với anh ta, với tuổi này của Tân Trạm, cấp bậc dược sư cũng không cao đến đâu.

Đối phương nói đến đây, Tân Trạm cũng không dong dài với anh ta nữa.

Anh trực tiếp dùng một ngón tay chấm vào cổ tay Cung Doãn.

Vừa chạm vào là bỏ ra.

“Xong rồi à?”

Cung Doãn sửng sốt, Tân Trạm cứ nhẹ nhàng như vậy, cảm giác linh khí chỉ liền vờn quanh mình có một vòng mà thôi, người này cũng có thể nhận ra vấn đề của mình?

“Lúc trước anh đánh nhau tới sống chết với người khác, chắc bị thương không nhẹ nhỉ”

Một câu của Tân Trạm khiến chân mày của Cung Doãn đột nhiên nhướng lên.

“Nhưng đây không là vấn đề, phiền phức là, đối thủ của anh am hiểu khí âm hàn, cho nên khi người kia thi triển tuyệt học, sát khí âm tuôn trào vào cơ thể anh, sau đó chắc anh cảm giác linh khí dịch chuyển không được, tìm dược tôn. Sau khi anh dùng đan dược mà anh ta đưa, cảm thấy tình hình thương tích chuyển biến tốt đẹp”

Tân Trạm nhìn về phía Cung Doãn rồi nói: “Nhưng đáng tiếc, người anh gửi gắm lại không đủ đạo hạnh, tiên đan anh ta kê khai chỉ trị ngọn mà không trị gốc. Thoạt trông là vết thương giảm bớt, thực tế lại càng chuyển biến xấu. Tiếp tục dùng nữa, không đến bảy ngày, kinh mạch của anh nhất định sẽ vỡ vụn, tu vi rơi xuống trên ba cấp”

Anh vừa nói xong, cả căn phòng trở nên yên tĩnh trong giây lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.