Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2106: Chương 2106




“Đừng làm bộ làm tịch, cậu có thể gạt được người khác nhưng không thể nào gạt được tôi” Cung Doãn cười lạnh một tiếng rồi nói: “Lúc trước tôi rất tò mò vì sao những người khác đều tu luyện, còn cậu thì lại lén lút dán bùa Tật Phong Liên lên hai chân, sau khi Yêu Lang xuất hiện, lúc này tôi mới hiểu ra”

“Thì ra cậu đã sớm biết sẽ có quỷ tấn công, vì vậy đã mở đường để trốn thoát”

Vừa nói xong, anh ta đột nhiên vươn tay ra, không gian trước mặt chấn động, một bàn tay khổng lồ xuất hiện chụp lấy Trần Minh.

“Về phần Tiết Phong và những người khác, lão Tiết rất cẩn thận, không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, chỉ cần bắt cậu trở về thì sự thật tự nhiên sẽ sáng tỏ.”

Sắc mặt Trần Minh thay đổi rất nhiều, liều mạng chạy về phía trước.

Bàn tay khổng lồ này đánh xuống, lập tức đánh sập các khe núi.

“Cung Doãn này không hổ là đệ nhất thiên tài của Thiên Kiếm Tông, thực lực của tôi căn bản không thể địch lại”

Trần Minh bò dậy từ trên mặt đất, Cung Doãn đang muốn ra tay một lần nữa, đột nhiên thân thể run lên, cảm giác được bên trong kinh mạch có một trận đau nhức, linh khí đang vận hành lập tức rối loạn.

“Chẳng lẽ những gì Tân Trạm nói đều là thật?” Trong lòng Cung Doãn đột nhiên run lên.

Nếu không phải anh ta lập tức trấn áp luồng khí chạy loạn này thì e là cánh tay của anh ta đã bị vỡ tan.

Tuy là như vậy, nhưng khóe miệng của Cung Doãn vẫn phun ra một ngụm máu tươi.

“Cậu bị thương, hôm nay lại là ngày thứ sáu, chẳng lẽ những gì tên nhóc kia nói…” Vẻ mặt của Trần Minh cũng thay đổi.

Anh ta đương nhiên không tin Cung Doãn sẽ bị đòn công kích của mình phản phệ đến mức gây thương tích, quả thực là yếu hơn trước rất nhiều.

Sau đó Trần Minh vội vàng ném ra một vài món bảo vật, định kiểm tra Cung Doãn một chút.

Nhưng Cung Doãn lại hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm dài màu đen ở trong tay quét qua, dù là bùa chú hay bảo khí thì đều bị một nhát phá tan.

Một luồng kiếm quang đen nhánh chém về phía Trần Minh.

“Quả nhiên cho dù cậu bị thương thì tôi cũng không thể đối phó được”

Mặt đất nứt ra, Trần Minh té ngã trên mặt đất như một con chó ăn cứt.

“Đồ trưởng lão, cứu tôi”

Tuy nhiên, cú ngã này lại khiến Trần Minh nhìn thấy vài bóng người xuất hiện phía trước, anh ta bổ nhào tới giống như nhìn thấy cha mẹ của mình.

“Trần Minh, cậu thật là thảm hại”

Xuất hiện trước mặt anh ta là một ông lão mặc áo khoác màu đen, nhìn thấy bộ dạng của Trần Minh như thế này thì không khỏi cười lạnh một tiếng.

“Đồ trưởng lão, tên nhóc này đã bị thương, mau giết cậu †a” Trần Minh bò dậy, có chút xấu hổ núp ở sau lưng đối phương.

“Cung Doãn của Thiên Kiếm Tông, Từ tông chủ, giao cho cậu: Ông lão áo đen này nhìn Cung Doãn, rồi lại nhìn về phía bên cạnh, một người đàn ông có vẻ cung kính, trên mặt còn có một vết sẹo.

“Hai người các người lên đi.”

Người đàn ông trên mặt vết sẹo kia phân phó, hai tu sĩ kia lập tức bay về phía Cung Doãn.

Linh khí trong cơ thể của Cung Doãn lúc này không ngừng cuồn cuộn, cảm giác đau đớn ngày càng tăng lên.

Nhưng khi nhìn thấy hai người bay tới thì đôi mắt anh ta chợt lóe lên sự lạnh lẽo.

Hai người này đều có tu vi hợp thể cảnh tam phẩm.

“Chỉ dựa vào các người?” Thanh kiếm dài màu đen của Cung Doãn lại quét qua lần thứ hai.

Luồng kiếm quang trong nháy mắt xẹt qua hư không, khiến cho người khác thậm chí còn không nhìn rõ.

Phụt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.