Đời hộ pháp này có tổng cong tám người, mỗi người đều là cảnh giới võ tông.
Mà tám người này, là nhà họ Tô cứu từ trong tù ra.
Mỗi bọn họ đều từng oai phong một coi, hống hách lộng hành trên thế giới không bị ngăn cản, chỉ tiếc sau này bị bắt, sau đó biến mất khỏi nhân thể.
Nhưng khiến người ta không ngờ tới chính là, tám người này, mỗi người đều sống vui vẻ giống như thần tiên, chỉ cần nhà họ Tô không có chuyện gì, bọn họ có thể ngày đêm vui chơi, hưởng thụ xa hoa trụy lạc. Trên nhiều màn hình lớn trong phòng họp nhà họ Tô, đang chiếu trận chiến giữa Tân Trạm và Đồng Thiện Ngũ.
Tám vị hộ pháp nhìn chằm chằm màn hình không dời mắt, sợ bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Mà Tiêu Dĩnh Thiến không hiểu võ đạo, cho nên bà ta dựa vào ghế số pha, gần như sắp ngủ thiếp đi.
“Vượt qua thất giai mà chiến, mới nghe thấy lần đầu.” Một hộ pháp trong đó lạnh giọng nói. “Năm đó Diệp Thiên Vọng chỉ vượt qua tứ giai mà thôi, hiện giờ đã có địa vị nổi bật, nếu tùy tiện để tên này trưởng thành tiếp, chẳng phải thành tựu của cậu ta sẽ trên Diệp Thiên Vọng à”
Nhắc tới Diệp Thiên Vọng, sắc mặt mấy người này hơi đổi.
Bọn họ vô cùng khắc sâu sợ hãi đối với Diệp Thiên Vọng, bởi vì tám người này, tất cả đều bị Diệp Thiên Vọng bắt vào. “Rốt cuộc câu ta làm thế nào vậy? Cho dù là tông su chuyên tu khổ luyện, cơ thể cũng tuyệt đối không có khả năng so được với một võ tông”
“Chí sợ cơ thể người này còn hơn cả sắt thép, cho dù so với chúng ta, cũng không kém quá nhiều.”
Mấy người rơi vào trong im lặng, bọn họ nhìn chằm chằm mản hình, đôi mắt hơi nheo lại. “Đợi một lát! Tua đoạn này về ba giây trước!” Lúc này, bồng nhiên đại hộ pháp kêu to,
Video clip trên màn hình, lập tức tạm dừng ba giây trước. Đại hộ pháp vội vàng cầm điều khiến từ xa, phóng to video clip này lên tám lần.
Ở khoảng cách gần như thế, chi tiết về cơ thể Tân Trạm biểu lộ rõ ra, mà trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, đại hộ pháp nhìn ra được chút tin tức. “Các ông có thấy được không, khung xương của người này màu vàng kim nhạt!” Đại hộ pháp kinh hãi kêu lên.
Trên video clip, huyết nhục của Tân Trạm bị xé rách, lộ ra xương cốt.
Xương cốt này nhìn không khác người bình thường lắm, màu vàng kim nhạt mà đại hộ pháp nói, từ đầu tới cuối người bình thường đều không nhìn ra được.
Ngay cả mấy vị hộ pháp đang ngồi đây, cũng chưa nhìn ra được khác thường. “Màu vàng kim nhạt sao? Video clip có vấn đề đúng không?”
Một hộ pháp trong đó nói.
Đại hộ pháp lắc đầu thật mạnh, nói: “Các ông nhin kỹ xem, màu vàng kim nhạt này được máu thịt của cậu ta bao phủ! Tuy không thấy rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được khác với người bình thường!” “Màu vàng kim nhạt? Đại hộ pháp, rốt cuộc chuyện này là có ý gi?” Mấy vị hộ pháp còn lại cau mày nói.
Đại hộ pháp hít sâu một hơi, nói: “Tôi từng giữ lại một quyển sách cổ, trên sách này từng ghi lại một loại thể chất đặc biệt” “Thể chất đặc biệt?” Mấy vị hộ pháp liếc nhau một cái.
Bọn họ từng nghe nói không ít về thể chất đặc biệt, ví dụ như nối tiếng nhất là thân thể Thuần Dương, thân thể Thuần Âm, đó đều là thánh vật tu tính. “Xin hỏi đại hộ pháp, không biết đây là thể chất đặc biệt nào?”
Mấy vị hộ pháp hỏi.
Đại hộ pháp trầm giọng nói: “Thể chất này rất giống thân thể Kim Huyền ghi trên sách cổ..”
Thân thể Kim Huyền ư?
Mấy hộ pháp liếc nhau một cái, đều chưa từng nghe nói tới thể chất đặc biệt này!
Bọn họ nghi ngờ nhìn đại hộ pháp, giống như đang đợi đoạn dưới.
Đại hộ pháp trầm giọng nói: “Theo ghi chép trong sách, loại thể chất này vô cùng cứng ran, trong bậc khó mà đối địch, một khi trưởng thành, lại càng vô địch trên đời! Nhưng mà chưa từng có người thấy.” “Đại hộ pháp, quyển sách đó của ngài, có phải là tiểu thuyết hay không?”
Có hộ pháp không nhịn được nở nụ cười. “Đúng vậy, chúng tôi tung hoành thế giới mấy chục năm, còn chưa từng nghe nói tới cái gì mà thân thể Kim Huyền.”
Đại hộ pháp im lặng không nói, thực tế trong lòng ông ta cũng không nằm chắc.
Quyển sách đó trong nhà ông ta đã lâu năm, thật giả nửa nọ nửa kia, cho nên thật giả khó mà tra được. “Nếu trên quyển sách này ghi là thật, vậy Tân Trạm này, tuyệt đổi không thể giữ lại.” Đại hộ pháp trầm giọng nói.
Khi nói chuyện, Tiêu Dĩnh Thiến đã mở mắt.
Bà ta liếc mắt nhìn mấy người, nói: “Các vị hộ pháp, có nhìn ra được gì không?”
Lúc này mấy vị hộ pháp nói kết quả bọn họ thảo luận cho Tiêu Dĩnh Thiến nghe.
Tiêu Dĩnh Thiến vốn nảy sinh mấy phần cảm giác nguy cơ, lúc này nghe xong lời hộ pháp nói, bà ta đứng bật dậy, ra lệnh: “Không thể giữ Tân Trạm, nhất định phải giết chết cậu ta.”
“Nhưng mà… Bà chủ, ước chiến giữa Tân Trạm và cậu chủ đã rất gần, nếu lúc này ra tay, chỉ sợ không ổn cho lắm” Một vị hộ pháp nói. “Thanh danh và gia tộc, chuyện nào quan trọng hơn?” Đại hộ pháp không có ý kiến.
Đám người lập tức tranh cãi, ai giữ ý nấy.
Đúng lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa có một người đi vào. Sau khi thấy người nọ, mọi người nhao nhao đứng dậy, khom người nói: “Bái kiến Chu quốc su!”
Người này đúng là sư phụ của Tô Vũ, Chu Định.
Cho dù là thân phận hay thực lực của Chu Định đều cường đại tới mức độ không ai biết, cho dù là gia chủ nhà họ Tô, cũng phải đổi đãi khách sáo. “Chu quốc sư, ông cảm thấy việc này nên làm như thế nào?”
Tiêu Dĩnh Thiến hơi chắp tay thi lễ nói.
Chu Định khẽ hừ một tiếng, nói: “Tô Vũ là đệ tử thân truyền của Chu Định tôi, chẳng lẽ không đánh lại nổi một tên không có danh tiếng gì? Các người xem thường tôi, hay là xem thường Tô Vũ?”
Vẻ mặt mấy người thay đổi, đại hộ pháp càng muốn giải thích.
Nhưng Tiêu Dĩnh Thiến vung tay lên, ngắt lời ông ta nói. Toàn bộ đều dựa vào quyết định của Chu quốc sư.” Tiêu Dĩnh
Thiến khom người nói.
Chu Định khẽ gật đầu, nói: “Tô Vũ sắp xuất quan, tôi vì cậu ấy chuẩn bị mấy đối thủ, mấy đối thủ này đều là hạng thiên tài ở thủ do.” “Cảm ơn Chu quốc sư!” Tiêu Dĩnh Thiên vội vàng nói. Chu Định không ở lâu, sau khi nói những lời này lập tức rời khỏi nhà họ Tô.
Cùng lúc đó, cánh cửa nhà Tân Trạm đều sắp bị đạp nát rồi.
Từ khi Tân Trạm thằng Đồng Thiện Ngũ, thân phận địa vị của anh như nước lên thì thuyền lên, mỗi ngày đều có vô số người tới thăm hỏi. “Chúng ta đến tỉnh thành đi?” Tân Trạm không khỏi bực bội, lập tức đề nghị. “Vừa khéo đi xem ông cụ Tô” Tân Trạm nói.
Tô Uyên gật đầu nói: “Em sớm đã có ý nghĩ này rồi.” Vì thế ngày đó bọn họ rời Tân Châu, đi tới Gia Thành.
Gia Thành, lúc này trong biệt thự của ông cụ Tô không có một bóng người, bụi cỏ dại giống như suy tàn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Tân Trạm không khỏi thay đổi, anh tìm cả căn biệt thự, cũng không tìm được bóng dáng ông cụ Tô đầu cả!
“Chuyện này là sao đây?” Sắc mặt Tân Trạm rất khó coi, anh nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra, gọi điện cho Phương Kính Diệu. Bên kia vừa nghe máy, Tân Trạm vội vàng hỏi: “Trưởng quan Phương, ông cụ To dâu?”
Phương Kính Diệu im lặng rất lâu, vừa định mở miệng, lúc này bên kia điện thoại truyền tới tiếng quát chói tai: “Làm gì đấy, bây giờ ông không được phép gọi điện thoại, nhanh tất máy cho tôi!” Sau khi nói xong, điện thoại bị cúp một cách thô bạo.
“Đi.” Tân Trạm kéo tay Tô Uyên, quay đầu đi ra ngoài. “Đi đâu thế? Ông nội em đâu?” Tô Uyên cau mày nói. Tân Trạm nói: “Đi tìm trưởng quan Phương, có lẽ ông ta biết.”