Tiếng gió gào thét bên tai, thần thức tạm thời bị phong kín, tiếp theo trước mắt xuất hiện một hồi mơ hồ.
Một lần nữa khôi phục lại, Tân Trạm phát hiện bản thân đã rơi vào một mảnh đất hoang mạc.
Mặc dù nói là hoang mạc, nhưng thần thức của anh đảo qua, lập tức phát hiện trên mặt đất cách đó không xa thế mà lại có một cây tiên thảo cao hơn nửa thân người.
Hoặc là, đây đã sắp sửa không thể gọi là tiên thảo nữa rồi, bởi vì lâu lắm không có ai ngắt lấy, trên tiên thảo này vậy mà nở ra sáu tiên quả, mỗi một quả đều trong suốt sáng long lanh, linh khí lưu chuyển, hiển nhiên ngay cả trái cây cũng đã biến thành chí bảo.
“Bà mẹ nó, quả nhiên là chiến trường Tiên Ma ngàn vạn năm không có mở ra, nếu như là đặt ở bên ngoài thì đã sớm bị người ta ngắt lấy rồi từ lâu rồi” Phù Ma thấy thế cũng quát to một tiếng.
Tân Trạm cũng không khách khí, khẽ vươn tay, lập tức chụp tới gốc tiên thảo này, trực tiếp bỏ vào trong túi trữ vật.
Mặc dù không phải là giết gà lấy trứng, nhưng mà trong nháy mắt ngay sau khi anh làm xong hết thảy, một thân ảnh cũng nhanh chóng xuất hiện ở một chỗ cách chỗ của anh không xa.
“Đây là tiên thảo cấp bậc gì vậy?”
Sắc mặt tu sĩ kia khẽ biến, nhìn thấy Tân Trạm thu lại tiên thảo, trong lòng lại càng kinh hoàng.
“Này, tên nhóc kia, nếu như không muốn chết mà nói…”
Tu sĩ nọ nhìn thấy Tân Trạm chỉ có tu vi Cảnh Thần Phó Thân, giọng nói gã ta lạnh như băng, mở miệng uy hiếp.
Nhưng gã còn chưa nói hết lời.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ở bốn phía của hai người lại lân nữa xuất hiện thêm mấy thân ảnh, rõ ràng chính là những người vừa mới xuyên qua con đường không gian.
Anh đảo mắt nhìn qua, tám người này bản thân anh cũng không quen biết, hơn nữa cũng không cảm ứng được khí tức của Ngô Bình Nhi và Cung Doãn, hiển nhiên bọn họ đã được con đường không gian truyền tống đến các khu vực khác nhau.
Tám người này vừa xuất hiện, mười người phân biệt đứng thẳng, tràng diện lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Bao gồm cả Tân Trạm ở bên trong, mười người ai cũng im lặng.
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ cảnh giác, nhìn về phía những người còn lại.
“Ba người tu tiên, bảy người tu ma, dường như là chúng ta đang chiếm ưu thế”
Một thanh niên có cặp mắt đỏ thẫm bấy giờ mới mở miệng cười lạnh, phá vỡ sự yên tĩnh của khu vực này.
“Các vị, chiến trường Tiên Ma này trong quá khứ chính là nơi mà hai tộc Tiên Ma đại chiến, chúng ta có bảy ma tu, không bằng trước tiên cứ giết hết ba người này, rồi sau đó chúng ta mới thu thập tiên thảo xung quanh, thấy sao?” Thanh niên đề nghị nói.
“Được, giết chết ba kẻ này, không thể để cho tu sĩ ở dãy núi Ma Vực bên ngoài được lợi”
Một ma tu sắc mặt trắng bệt, trên trán treo trang sức đầu lâu cũng cười lạnh một tiếng.
Năm người còn lại có chút đăm chiêu, cũng gật nhẹ đầu.
Lần này ngoài Tân Trạm ra, hai tu sĩ còn thừa lại sắc mặt đều mạnh mẽ biến đổi.
“Đạo hữu, tiên thảo gần đây đều là của các người, không cần thiết phải đòi đánh đòi giết làm gì!”
Vút!
Không biết có phải là do mấy người kia đã bí mật câu thông truyền âm xong rồi hay không, hai tu sĩ này vừa lui lại chuẩn bị chạy trốn, mấy người kia đã lập tức vọt tới.