Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 224: Chương 224




Lúc này, Hạ Khâm giữa tiếng reo hò của mọi người, từng bước bước xuống đài thi đấu.

Tần Trạm hơi híp mắt, thân hình của anh đột nhiên lóe lên, trong nháy mắt đã bước tới chỗ Hạ Khâm.

“Từ lâu tôi đã nghe nói Liêu Đông có thiên tài hơn người, được mọi người tung hô là thiên hạ vô địch.” Tần Trạm thản nhiên nói: “Hôm nay tôi được tận mắt nhìn thấy, quả thực là danh bất hư truyền.”

Giọng nói không lớn, nhưng lại như sấm bên tai.

Mọi người hướng mắt nhìn Tần Trạm, vị khách không mời mà đến.

“Người anh em quá khen rồi, đó chỉ là hư danh mà thôi.

“ Hạ Khâm chắp tay nói.

“Ừ, tôi cũng chỉ là khách sáo xíu thôi, anh thật sự là hư danh.” Tần Trạm nhẹ giọng nói. Khi lời này vừa nói ra, ngay cả Hạ Khâm cũng không khỏi sững sờ.

Con mẹ nó, ông đây cũng chỉ lịch sự thôi. Thế mà anh cũng coi là thật sao?

“Anh là ai? Sao dám nói chuyện với anh Hạ Khâm thế này?”

“Đúng vậy, không tự soi gương xem mình là ai, anh Hạ Khâm chỉ cần dùng một ngón tay út thôi là có thể giết chết anh rồi!”

“Tôi biết anh ta, anh ta đi cùng tên mặt dày hồi nãy, hình như anh ta là sư phụ của tên mặt dày kia!”

“Thảo nào, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vật họp theo loài mà!” Trước sự giễu cợt của mọi người, trong lòng Tần Trạm không chút dao động nào.

Anh cười nhạt: “Đối với thân thủ của anh Hạ Khâm đây, tôi vẫn luôn cảm thấy hứng thú, không biết có thể lĩnh giáo hai chiêu không?”

Hạ Khâm cười nói: “Hôm nay thì thôi, tôi chỉ ra ngoài chơi mà thôi, cũng không có ý tranh cường háo thắng gì, nếu như có chỗ nào đắc tội với anh, mong anh tha thứ.”

Nói xong anh ta quay đầu bỏ đi.

Tần Trạm bước ra chặn đường Hạ Khâm.

“Anh Khâm vẫn nên đến chỉ giáo hai chiêu thì hơn, nếu không, chỉ sợ anh không thể rời khỏi nơi này đâu.” Tần Trạm cười nói.

“Mạnh miệng thật đấy!” Sắc mặt của mấy võ giả xung quanh đều trở nên lạnh lùng.

Tần Trạm biết một khi anh đã nói ra câu này, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, cho nên anh không nói mấy lời vô nghĩa nữa, ngay lập tức lao tới, một quyền hướng thẳng về phía mặt Hạ Khâm!

Nội kình mạnh mẽ như vậy ngay lập tức khiến Hạ Khâm kinh ngạc.

Anh ta vội vàng lùi lại, né tránh cú đấm một cách vô cùng chật vật.

“Người anh em, anh có ý gì thế?” Sắc mặt Hạ Khâm dần trở nên lạnh lùng.

Tần Trạm thản nhiên nói: “Chẳng có ý gì cả, chỉ đơn giản là một lĩnh giáo một lần mà thôi.”

Hạ Khâm cất cái quạt gấp đi, sắc mặt anh ta dần trở nên nghiêm túc.

“Được, vậy tôi sẽ thỏa mãn anh.” Tuy Hạ Khâm biết thân thủ của Tân Trạm rất cao siêu, nhưng anh ta cũng chẳng e sợ.

Đây là Liêu Đông, là địa bàn của nhà họ Hạ anh, không một ai dám tự phụ ở đây.

Sau đó, Hạ Khâm chuẩn bị đi về phía sân thi đấu.

“Không cần phải tới võ đài nữa. Nó quá nhỏ, hơn nữa còn rất dễ hỏng, cứ đánh ở đây đi.” Tần Trạm nói.

Vẻ mặt của Hạ Khâm lạnh lùng, thấp giọng nói: “Được!”.

Ngay khi giọng nói vừa dứt, cơ thể Hạ Khâm chuyển động.

Chiêu thức của anh ta cực kỳ đẹp mắt, giống như đang khiêu vũ, nhưng lại có lực sát thương vô cùng mạnh! Vừa ra tay chính là sát chiêu của nhà họ Hạ!

Một vài ngón tay chụm lại với nhau, một luồng nội kình khủng khiếp từ trong lòng bàn tay của anh ta bắn ra.

“Rầm!”

Một chưởng này của Hạ Khâm không ngoài dự liệu đánh vào trên ngực Tần Trạm, nhưng điều khiến cho người ta cảm thấy giật mình chính là một chưởng này thế mà lại chẳng mảy may làm thương tổn đến Tân Trạm!

“Thân thể thật cứng rắn.” Hạ Khâm cảm thán, anh ta có chút cảnh giác nhìn Tần Trạm, nói: “Người anh em, rốt cuộc anh là ai?”

“Anh không cần biết.” Tần Trạm nhẹ giọng nói.

Hạ Khâm không còn nho nhã bằng một nửa lúc trước, thay vào đó là sự lạnh lùng khó tả.

“Rốt cuộc anh là có ý gì?” Hạ Khâm lạnh lùng hỏi.

Tần Trạm liếc mắt một cái, nói: “Tôi muốn biết phương thức tu hành của anh, nhân tiện tôi cũng muốn giết anh.”

Nghe được những lời này, Hạ Khâm hoàn toàn không giữ được bình tĩnh nữa.

Anh ta lạnh lùng nói: “Anh biết cái gì rồi hả?”

“Xem ra để tôi đoán trúng rồi.” Tần Trạm híp mắt: “Trên người anh thật sự có điều bất thường!”

Vào lúc này, trên người Hạ Khâm đột nhiên bộc phát ra sát khí.

Anh ta chế nhạo: “Có một số việc, không nên biết quá nhiều, rất dễ tự chuốc lấy cái chết cho chính mình.”

“Sao thế, không muốn giả bộ nữa à?” Tần Trạm nhướng mày: “Tôi còn tưởng phải tốn chút công sức nữa.”

Sở dĩ Hạ Khâm dứt khoát thừa nhận như thể là vì anh ta đã nhìn ra được tu vi của Tần Trạm, chỉ đơn giản là đại tông sư cấp hai mà thôi.

Thiên tài cái gì chứ? Ranh giới giữa các cấp độ là điều cơ bản.

Thực lực của Tần Trạm còn kém anh ta.

Thêm nữa, đây là Liêu Đông, là địa bàn của nhà họ Hạ, Hạ Khâm không cần phải e sợ.

Lúc này, hơi thở của Hạ Khâm đột nhiên thay đổi, một luồng khí lạnh khiến không khí xung quanh có chút lạnh lẽo.

Anh ta chậm rãi bước ra, cứ mỗi bước lại gần, nội kình của anh ta lại trở nên mạnh hơn.

“Cậu chủ Hạ Khâm thật sự nghiêm túc rồi!” Một võ giả kêu lên.

“Đã lâu rồi tôi không nhìn thấy cậu chủ Hạ Khâm nghiêm túc như vậy.”

Tâm trạng của những fan nữ đó càng thêm phức tạp, họ vừa vui mừng vừa lo lắng Hạ Khâm bị thương.

“Anh tự mình tìm đến cái chết, vậy thì cũng đừng trách tôi nhé.” Hạ Khâm âm trầm nói ra một câu, sau đó đạp chân bay lên trên không trung.

Trong một giây tiếp theo, bóng dáng của anh ta như một chiếc cung tên, lao tới Tân Trạm một tiếng “vút”!

Một luồng khí đáng sợ nổi lên trên những ngón tay của anh ta, sau đó, mỗi ngón tay của anh ta lóe lên những ánh sáng màu đen giống như xiềng xích!

Những tia sáng này khóa chặt toàn thân của Tần Trạm, trong chốc lát Tân Trạm đã hoàn toàn bị trói chặt!

Sau đó, một luồng khí khác xộc thẳng vào lông mày Tân Trạm!

Tân Trạm nheo mắt, giễu cợt: “Quả nhiên là tà thuật.”

Sau khi nói xong, thân thể của Tân Trạm đột nhiên chuyển động, những xiềng xích này trong nháy mắt đã bị bẻ gãy! Lòng bàn tay to lớn của Tân Trạm “chát” một cái tát vào mặt Hạ Khâm!

Hạ Khâm còn chưa kịp phản ứng đã lập tức bị đánh bay ra ngoài, trên khuôn mặt trắng bệch in rõ một dấu bàn tay.

“Ôi! Sao lại đánh vào mặt Hạ Khâm một cách tàn nhẫn như vậy chứ!” Nhóm fan nữ nhiên trở nên lo lắng, có người còn ném chai đồ uống trong tay về phía Tân Trạm.

Hạ Khâm đứng dậy từ trên mặt đất, anh ta phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng ngày càng lạnh.

“Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi.” Hạ Khâm lạnh lùng nói.

Sau đó, miệng anh ta mấp máy, đọc thầm khẩu quyết gì đó, một luồng khí đen từ đan điền của anh ta bùng phát ra.

Luồng khí màu đen này mỏng manh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngay cả Tân Trạm cũng chỉ có thể nhìn ra một dấu vết nhỏ.

Sau khi khí đen tuôn ra, nó như xuyên qua từng lỗ chân lông của Hạ Khâm Cùng lúc đó, thực lực của Hạ Khâm lại tăng lên, khí kình kinh người khiến người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Anh cũng không phải là người đầu tiên nhìn ra” Hạ Khâm lạnh lùng nói: “Trước anh đã có ba người chết, anh sẽ là người sẽ là thứ tư.”

Tân Trạm im lặng, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Thiên ma chỉ!” Hạ Khâm hét lên một tiếng, từng ngón tay của anh ta lập tức bị lưồng khí màu đen quấn lấy như xiềng xích, hung hăng lao về phía ngực của Tân Trạm!

Ngay lúc Hạ Khâm chuẩn bị đánh vào Tân Trạm, ở phía xa đột nhiên có người hét lớn: “Anh Hạ Khâm, đừng lại gần anh ta, anh ta chính là Tân Trạm, người đã giết chết Đổng Thiện Ngũ cách đây không lâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.