Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2251: Chương 2251




Tân Trạm suy nghĩ, cái kho tàng báu vật này hoàn toàn là dựa vào quy tắc mạo hiểm lớn thu hoạch lớn, nhưng bất kể là nhiều hay ít thì cũng nên trước tiên nhìn xem tình huống rồi hẳn phán đoán.

Ngô Bình Nhi gật đầu, cách làm này của anh cũng là ổn thỏa nhất.

Hai người xác định vị trí, rất nhanh đã phát hiện hơn ba ngàn dặm ở phía đông có một cái kho tàng báu vật nhỏ, cách bọn họ gần nhất.

Có điều trước khi tới đó, anh vẫn còn có chuyện phải làm.

“Sát tỉnh kia bảo mình nửa canh giờ sau tới chỗ này lấy thuốc giải, nhưng mà người đâu rồi?”

Bên trong một mảnh cánh đồng hoang vu, Nhậm Hành Thiên trong lòng cảm thấy đắng chát nhìn bốn phía xung quanh.

Ông ta dựa theo ước định lúc trước, thu gom hơn một trăm cái túi trữ vật, đặt ở vị trí mà Tân Trạm chỉ định.

Tin tức Tân Trạm lưu lại chỉ là để cho ông ta chờ ở chỗ này.

Kết quả bản thân ông ta đúng hẹn tới nơi, đợi hơn nửa ngày vẫn không thấy một bóng người.

“Sát tinh kia nói độc đan này sau một ngày sẽ bộc phát, còn có mấy canh giờ nữa là đã đến thời gian một ngày rồi.”

Trong lòng Nhậm Hành Thiên không khỏi lo lắng, dựa theo bản lĩnh của độc tu kia, độc đan mà ông ta ăn phải khẳng định không phải vật phàm, nếu như không phục dụng thuốc giải, chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Ông ta tiếp tục đợi thêm một hồi, vẫn không nhìn thấy có người nào tới.

“Quên đi, mình dùng thần thức đảo qua vậy” Nhậm Hành Thiên rơi vào đường cùng, đành phải dùng thần thức đảo qua khắp bốn phía.

Sau khi ngây người nửa ngày, ông ta suy sụp ngã xuống đất.

Mẹ nó! Thiệt thòi cho bản thân ông ta lo lắng nửa ngày, không ngờ một cái bình sứ như thế sớm đã đặt ở bên dưới lớp đất cách ông ta không xa.

Nhậm Hành Thiên lấy bình sứ tới mở ra, cầm tiên đan mùi thơm nức mũi ở bên trong ăn vào, ngay lập tức ông ta cảm thấy cả người thoải mái, cảm giác ứ đọng khi ăn phải loại độc đan kia hoàn toàn quét sạch.

“Mình cầm túi trữ vật này đặt ở khoảng cách xa như thế, trong thời gian ngắn như vậy, tên sát tinh kia cơ bản không thể kịp đi qua đi lại hai nơi. Chẳng lẽ tên sát tinh này đã sớm biết bản thân mình không dám đùa giỡn bịp bợm, cho nên mới đặt bình sứ ở chỗ này trước hay sao?”

Trong đầu Nhậm Hành Thiên xẹt qua ý niệm này, không khỏi bùi ngùi bái phục.

Tân Trạm này dũng cảm mà lại thận trọng, người vừa có thiên phú cao lại đủ hung ác, e rằng nhất định sẽ trở thành người tài trong tương lai.

Bản thân ông ta về sau ngàn vạn lần không thể trêu chọc loại nhân vật như vậy nữa, nếu không người không may khẳng định chính là ông ta.

Lần này mặc dù ông ta đã trốn thoát được một mạng, nhưng đó là vận khí cho phép, không nhìn thấy những tu sĩ có gan ra tay với anh đều đã chết gần hết rồi hay sao?

Ở một bên khác, lúc này Tân Trạm đang cùng Ngô Bình Nhi đi tới bên trong một dãy núi tĩnh mịch.

Những dãy núi ở nơi này nối liền nhau, xung quanh là những cây tùng cây bách xanh biếc, màu xanh dạt dào, suối nước chảy róc rách, hoàn cảnh rất là vắng vẻ yên tĩnh.

Cho dù đối với tu sĩ ngộ đạo mà nói, nơi này cũng có thể xem như chỗ tốt, nhưng ở bên trong chiến trường Tiên Ma, trong mắt những tu sĩ chỉ có bảo vật kia, đương nhiên sẽ không có người nào chú ý tới vùng núi hoàn toàn không có tài nguyên này.

Có điều dựa theo bản đồ thì vị trí của cái kho tàng báu vật nhỏ thứ nhất kia chính là nằm bên trong cái sơn mạch hoang Vu này.

Tân Trạm và Ngô Bình Nhi đáp xuống đất, anh khai thông vị trí của kho tàng báu vật kia, từ từ đi tới nơi mà nó miêu tả.

Chỗ này thoạt nhìn không có gì khác biệt so với những khu vực khác, vẫn là cảnh non xanh nước biếc như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.