“Mà quả tiên này ở trên chiến trường Tiên Ma cũng chưa từng bị bên nào lấy đi, hẳn là đã biết nếu như dời đi thì thứ này sẽ chết, cho nên mới lưu lại ở chỗ này làm đồ vật ở phía sau cho đôi bên tranh đoạt”
“Thì ra còn có loại giả thuyết như thế này” Tân Trạm cũng gật gật đầu.
Hoàn toàn chính xác, nếu như thứ ấy có thể tùy tiện dời đi, vậy thì tu sĩ ở trên chiến trường Tiên Ma chỉ sợ đã mang đi từ sớm rồi, cũng sẽ không lưu lại chỗ này nhiều năm như vậy.
Nếu như nó chỉ có thể sinh trưởng ở đây, vậy thì cứ lưu lại đi.
Anh cũng buông tha cho cái cây này, cùng Ngô Bình Nhi rời khỏi nơi đây.
Kho tàng báu vật nhỏ thứ hai cách nơi này cũng không xa.
Mà sau khi tới nơi đó rồi, Tân Trạm đột nhiên lại nhìn về phía Ngô Bình Nhi.
“Chẳng lẽ cô không có chú ý tới, linh khí tảng ra bên trong cái kho tàng báu vật này dường như đã tăng lên rồi sao?”
Anh cũng không phải là bắn tên không đích, mà là rõ ràng cảm giác được linh khí chỗ kho tàng báu vật này dày đặc hơn một chút so với chỗ quả tiên Thanh Linh lúc trước.
“Ừ, tôi cũng cảm giác được”
Ngô Bình Nhi gật đầu nói: “Tôi đoán là do chiến trường Tiên Ma trước đó luôn bị phong tỏa, cho nên thiên địa linh khí và trận pháp của cái kho tàng báu vật này vẫn luôn duy gì một trạng thái cân bằng, làm cho khí tức của kho tàng báu vật không tiết ra ngoài. Nhưng bây giờ chiến trường đã mở ra, thông đạo đã đánh vỡ cân bằng bên trong và ngoài, cho nên linh khí của kho tàng báu vật mới có chút đè nén không nổi” . Chương mới nhất tại _ TRЦм trцуeЛ. VЛ _
“Nói như vậy, chúng ta không thể tiếp tục đi lòng vòng bên trong những kho tàng báu vật này nữa mà phải nhanh chóng đi tới kho tàng báu vật lớn nhìn xem”
Tân Trạm nhíu mày nói.
Nếu như chỉ một chút linh khí bên trong kho tàng báu vật tiết ra ngoài thì có thể sẽ không nhìn ra khác biệt gì lớn, nhưng một khi linh khí dày đặc chênh lệnh quá nhiều, lập tức sẽ sinh ra dị tượng.
Cứ như vậy, cho dù những tu sĩ khác không có kho tàng báu vật thì cũng sẽ dễ dàng phát hiện ra được kho tàng báu vật.
Chỉ sợ cái ưu thế chỉ có hai người biết được kho tàng báu vật ở chỗ này rất nhanh sẽ lập tức biến mất.
Chỗ kho tàng báu vật thứ hai này mở ra, vẫn như cũ linh quang hội tụ, xuất hiện hào quang rực rỡ ngút trời.
Mà bên trong kho tàng báu vật, chỉ là cửa vào một mỏ đá linh thạch nhỏ.
Bên trong mỏ quặng này có không ít con rối từ thời thượng cổ bị vứt bỏ, bởi vì đã sử dụng hết linh thạch mà mất đi hiệu lực, thậm chí ngay cả thân thể đều đã bị tàn phá nghiêm trọng..
Chẳng qua ở bên cạnh những con rối này, đá linh khoáng vẫn như cũ chồng chất như núi.
Tân Trạm nhìn những con rối này, cũng không đoán ra được thứ này thuộc loại cấp bậc gì. Chẳng qua chỉ là con rối bên trong mỏ quặng, phẩm chất hẳn là không cao, hơn nữa thân thể xói mòn, cho dù có trận pháp và linh thạch khôi phục lại, chỉ sợ cũng không thể sử dụng được.
“Không biết Vô Tự Thiên Thư có thể khôi phục lại một chút hay không?” Trong lòng anh thầm nghĩ.
Hơn hết điều khiến cho anh ngạc nhiên mừng rỡ chính là, giữa những đá linh khoáng này rõ ràng còn có một ít bộ phận là Bổ Thiên Kim Mạch, tuy nói là ít, nhưng gom chung một chỗ cũng được cao hơn nửa người.
“Đá linh khoáng này tôi cũng không cần”
Vốn dĩ anh đối với thứ này cũng không có gì để ý, nhưng Ngô Bình Nhi kiên quyết không chịu lấy, anh cũng không khách sáo nhiều.
Một quyển linh khí, đá linh khoáng này giống như núi lớn, tất cả đều hút vào bên trong túi áo.
“Đây là lúc nên thử nghiệm trình độ phệ thiên trùng do anh chăn nuôi một chút.”
Có cái vỏ trứng của thần thú thượng cổ, hơn nữa Bổ Thiên Kim Mạch này cũng khiến cho ý niệm trong đầu anh khế động.
Anh cũng không có quên, bên trong Vô Tự Thiên Thư đã từng nói qua, nếu như phệ thiên trùng chân chính trưởng thành, chính là toàn thân có màu vàng kim, lớn nhỏ giống như bàn tay. Trong khi phệ thiên trùng do anh chăn nuôi mặc dù thân có kim vân, mạnh hơn so với loại của Mộ Dung Di, nhưng khoảng cách đạt tới cấp bậc hoàn mỹ chân chính lại kém rất nhiều.