Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2426: Chương 2426




Mặt Tân Trạm không hề thay đổi, anh nâng kiếm lên nhắm thẳng vào Nhạc Vấn Hào.

Không trung phía sau lưng, kiếm tiên thượng cổ xuất hiện lần nữa, mấy nghìn chuôi kiếm tiên đâm xuống.

Nhạc Vấn Hào hét lớn, gọi Bản Nguyên Cụ Tượng ra, hóa thành là một ngọn núi đen, trên núi không phải là bùn đất mà là đầu lâu xương khô, rõ ràng đó chính là núi xương trắng.

Sau khi tòa núi xương này xuấ n, sát khí lành lạnh tản ra. Kiếm khí của kiếm tiên đâm xuống va chạm mãnh liệt với sát khí này.

Tân Trạm ra ba chiêu, anh bước lên ba bước còn Nhạc Vấn Hào một bước chưa lui.

“Thăng nhãi, mày còn có mánh khóe gì nữa? Vậy cũng xứng để giết tao?”

Nhạc Vấn Hào liên tục cười lớn, chùy lớn màu đen lại xuất hiện và đập về phía Tân Trạm.

Tân Trạm nhướng mày, tu vi của Nhạc Vấn Hào cao cường, đúng thật là vượt hơn Khương Thời Miễn rất nhiều. Có điều hôm nay anh muốn giết hắn thì cho dù hắn có là đỉnh phong cảnh hợp thể cũng cản không được.

Đối mặt với chùy lớn đang đập xuống, Tân Trạm đưa tay ra.

Đùng một tiếng.

Tân Vương thể tầng thứ hai viên mãn lưu chuyển, ngay khi ánh mắt ba người Cung Doãn tỏ vẻ bất ngờ thì Tân Trạm cuối cùng đã đón một kích toàn lực của Nhạc Vấn Hào chỉ bằng một tay.

Mặt đất sụp đổ, bùn đất dưới chân Tân Trạm không chịu được sức mạnh này, vì thế đã hình thành nên một cái hố sâu.

Sắc mặt Nhạc Vấn Hào u ám, muốn khó coi bao nhiêu thì có khó coi bấy nhiêu. Một kích toàn lực của hắn lại để cho Tân Trạm chống đỡ chỉ với một tay. Hắn ta là đỉnh phong cảnh hợp thể, còn Tân Trạm cùng lắm chỉ mới đạt tu vi tam phẩm, dựa vào gì mà cản được?

Tân Trạm này rốt cuộc là ai?

Nhạc Vấn Hào vô cùng kinh ngạc, mặc dù hắn tỏ ra tùy tiện, nhưng mấy chiêu tiếp theo của Tân Trạm hắn phải toàn lực ứng phó.

Hợp Thể Cảnh của tên này không đơn giản như vậy, cho dù phải đánh đổi vài thứ nhưng phải để cho nó một kích trí mạng.

“Mày nghĩ răng tao chỉ có chút khả năng như này thôi thì mày nhầm rồi”

Ngay sau đó, Nhạc Vấn Hào cười khẩy một tiếng, trên cái chùy lớn màu đen kia thế mà lại xuất hiện hiền cái lỗ nhỏ, khói độc màu đen ùn ùn kéo đến từ những lỗ hổng đó.

Trong nháy mắt, khói đen này đã lấp đầy cái hố to lớn. Tân Trạm không kịp né tránh nên đã bị đám khói này bao trùm.

Cỏ cây hoa lá xung quanh đều biến thành màu đen rồi héo rũ trong nháy mắt vì nhiễm phải khói độc.

Ngay cả mặt đất đều biến thành màu đen nhánh rồi nứt toác ra. Không khí dường như bị xé rách thành từng luồng, liên tục phát ra tiếng như thể là không thể chịu được nữa.

“Đê tiện” Cung Doãn mắng lớn tiếng, vô cùng căng thẳng.

Anh ta và Tô Uyên nhào tới, lại bị Nhạc Vấn Hào đánh bay hộc máu.

Ba người ai ai cũng vô cùng nôn nóng, Tân Trạm bị làn khói kịch độc này bao phủ, không biết bây giờ tình hình ra sao Tồi.

“Haha, lẽ nào tất cả các người đều quên tôi là ma tu à?”

Nhạc Vấn Hào không biết nhục mà còn liều lĩnh giễu cợt nói: “Ma tu chính là dùng mọi thủ đoạn để thắng. Ông đây đã phải trả một cái giá lớn cho đám khói độc này, dù là tu sĩ của Hợp Thể Cảnh nào gặp cũng phải chết.”

“Để tôi xem xem, dược sư Trình này của các người, sợ là bây giờ hắn đã hóa thành máu loãng rồi”

Nhạc Vấn Hào liên tục cười to, khói đen dần tiêu tán.

Lúc này, trong hố sâu thật sự không còn thấy Tân Trạm đâu nữa.

“Cho dù mày có chút môn đạo nhưng cũng phí công thôi, rồi cũng bị tao giết không còn cái xương”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.