Ngay cả nguyên thần cũng bị chia làm đôi, bay thẳng ra khỏi màn sáng.
“Kết thúc rồi”
Bị thuật pháp phản phệ, Tân Trạm chỉ cảm thấy nội tạng đau dữ dội, kinh mạch và xương cốt như vừa bị xe kẹp qua, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu.
Ngồi ở đáy hồ, khí tức của Tân Trạm đột nhiên trâm xuống.
“Thằng nhóc, có sao không”
Diệp Thành chặt Diệp Trảm Long thành nhiều mảnh, xác nhận rằng ông ta không thể chết thêm lần nữa.
Sau đó mới bay tới, tỏ vẻ quan tâm.
“Yên tâm, một cảnh thần phó phân như anh mà cũng dám chém Hợp Thể cảnh, vết thương nhỏ này của tôi không là gì cả” Tân Trạm cười nói.
Nếu nói thì Diệp Thành mới thực sự là kẻ điên rồ, một kiếm anh ta chém xuống vào lúc đó, nếu Diệp Trảm Long liều chết tấn công lại, lập tức Diệp Thành sẽ bị đánh cho không còn một mảnh.
“Tôi thì sợ cái gì? Tôi biết cậu nhất định sẽ tăng thêm lực hút giúp tôi.” Diệp Thành bị thương nặng, nhưng ngược lại vẫn cười vui vẻ.
“Đúng rồi, lúc trước cậu ở dưới đáy hồ chuyển hóa tinh huyết, trình độ bây giờ thế nào rồi?” Tân Trạm tò mò hỏi.
“Tất cả đều đã chuyển hóa rồi” Diệp Thành cười nói: “Cậu liều mạng ở đáy hồ, tôi cũng không thể tỏ ra yếu đuối được, tôi cũng đã liều hết sức rồi. Thành thật mà nói, suýt nữa tôi đã bị linh dịch đè chết, may mắn là cuối cùng mọi thứ đã diễn ra một cách tốt đẹp”
“Mà này, tôi thấy mọi người đều rất để ý đến người đàn ông bên trong màn ánh sáng, người đó là ai?” Diệp Thành tò mò hỏi.
Anh ta vừa mới xuống, không hề biết bí mật về người đàn ông và màn ánh sáng.
Tân Trạm nói ra suy đoán của mình.
“Chí bảo do tổ tiên nhà họ Diệp để lại chỉ có thể được sử dụng bởi người truyền thừa có huyết mạch thuần khiết”“
Diệp Thành cũng hơi kinh ngạc, đột ngột đứng lên.
Lúc trước Diệp Văn đã từng thử, con cháu có huyết mạch đủ thuần khiết mới có thể bước vào màn sáng, vì vậy Diệp Thành cũng bước vào màn sáng.
Người mặc đồ trắng vẫn chưa ngồi xuống sau khi giết chết Diệp Trảm Long, thân hình cao lớn đứng ở chỗ cũ.
Lúc này ông ta thấy Diệp Thành, ánh mắt cũng nhìn sang.
Nhưng vẻ mặt của người đàn ông rất ôn hòa, khi đối mặt với Diệp Thành không hề tỏ ra hung hăng.
“Tân Trạm, tôi không muốn tranh giật tiên bảo đó, tôi nghĩ người đàn ông này chính là cơ hội cho nhà họ Diệp” Diệp Thành bước đến bên người đàn ông, nghiêm túc nói.
“Không thành vấn đề, cứ làm theo ý muốn của cậu.”
Tân Trạm gật đầu, anh không quá để ý đến chí bảo của nhà họ Diệp, tất nhiên cũng sẽ không quản Diệp Thành làm gì.
“Tôi cảm thấy ông khá quen thuộc, khí tức của ông giống với một người mà tôi rất thân thiết”
Diệp Thành nhìn người đàn ông mặc áo trắng, lẩm bẩm một mình.
Anh không quen biết người đàn ông, nhưng khi nhìn nhau, bản năng của anh cảm thấy rằng người này có thể gần gũi và đáng tin cậy, như thể mọi thứ đều xuất phát từ linh hồn.
“Ông là tổ tiên của nhà họ Diệp sao?”
Diệp Thành đứng cách người đàn ông ba mét, ngơ ngác mở miệng nói ra những gì mình nghĩ trong lòng.
Người đàn ông không trả lời.
Một lúc lâu sau, ông ta mới mơ màng gật đầu.