Sau đó, dưới cái nhìn của Tân Trạm, ngọc tiên này dần dân mềm ra, tan thành chất lỏng, sau đó bốc lên tạo thành một †ầng hào quang màu trắng.
Sau đó, dấu ấn kỳ quái này in vào lòng bàn tay của Tân Trạm, một tiếng kêu vang lên, dấu ấn theo cánh tay tiến vào trong biển kiến thức của Tân Trạm.
Mất đi ngọc tiên này, thân ảnh của người đàn ông áo trắng dần dần mờ đi, ánh sáng không ngừng biến mất, dần trở nên trong suốt.
“Nói với con cháu của nhà họ Diệp rằng trong vòng một nghìn năm, thánh trì này sẽ không được mở lại, Diệp Thành sẽ trở thành gia chủ mới của nhà họ Diệp”
Người đàn ông nói xong, thân thể hoàn toàn tiêu tán.
Dưới thánh trì, linh dịch bắt đầu rối loạn, cảm giác biến mất một lần nữa áp chế Tân Trạm.
Tân Trạm hiểu được sở dĩ đáy hồ không có áp lực linh dịch, hoàn toàn là bởi vì người đàn ông hoặc ngọc tiên.
Đã quá muộn để nghiên cứu công dụng của ngọc tiên rồi, áp lực càng ngày càng mạnh, giống như có vài ngọn núi đè xuống, Tân Trạm túm lấy Diệp Thành còn đang khóc lóc, bơi lên trên.
Lúc này bên trên thánh trì cũng là cảnh tượng hỗn loạn, linh dịch tràn ra khỏi hồ, hóa thành linh khí phun lên khắp nơi.
Khiến tất cả mọi người phải lần lượt rút lui.
Sau đó, một tiếng nổ vang lên.
Một bóng người đột nhiên vọt lên khỏi mặt nước, bay ra khỏi nước, lơ lửng trên không trung.
Tất cả người nhà họ Diệp lúc này đều căng thẳng nhìn về phía bóng người nọ.
Ai thua ai thắng?
“Tân Trạm, là anh Tân thắng!”
Lúc này Tân Trạm đang lơ lửng trên không trung, dưới ảnh hưởng của ngọc tiên, trên người anh tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, thiêu đốt như ánh mặt trời.
Nhìn thấy ánh sáng trắng toát ra khắp cơ thể anh giống như một vị thần giáng thế, ông cụ Diệp và những người khác cực kỳ vui mừng và phấn khích.
Còn đám người đại trưởng lão thì giống như bị mất người thân, nhất là khi Tân Trạm ném cái đầu đã chặt đứt của Diệp Trảm Long xuống đáy hồ trước mặt bọn họ, không ít người ngã trên mặt đất, giống như người chết là bố mẹ của họ vậy.
Họ đi theo Diệp Long tuyền chỉ vì muốn có một cuộc sống giàu sang phú quý, bỏ lại danh dự, công lý và sự xấu hổ ra sau đầu, phản bội gia tộc, phản bội người thân. Kết quả Diệp Trảm Long đã chết, ngày tận thế của họ cũng đã đến.
“Diệp Trảm Long đã chết, Diệp Văn cũng đã bị tiêu diệt, các người còn không mau quỳ xuống”
Tân Trạm lạnh lùng nhìn lướt qua đám người, tuy rằng không biết tại sao hai bên lại ngừng chiến, nhưng Tân Trạm cũng biết lúc này nhất định mình phải trấn áp người bên phía đại trưởng lão.
“Cậu đã giết Diệp Trảm Long”
Đại trưởng cực kỳ kinh ngạc, không thể tin được.
Tân Trạm đã giết Chu Tùng Sinh và Diệp Trảm Long sao?
Một người là hợp cảnh thể tam phẩm, một người là cao thủ đỉnh phong Hợp Thể cảnh!
Lúc này cơ thể cậu ta tràn ngập ánh sáng quý giá, một luồng khí bí ẩn không ngừng tuôn ra, có quỷ mới biết cậu ta lại có được bảo vật gì.
“Ông định theo chân hai người đó mà đấu với tôi sao?”
Hai mắt Tân Trạm băn ra ý chí chiến đấu nồng đậm, giọng nói giống như sấm rền vang dội, khiến màng nhĩ đại trưởng lão khó chịu, kêu ầm ầm.
Tôi xong rồi, tôi đã phản bội gia tộc, kết quả chẳng có được thứ gì cả.
Diệp Hạo Long quỳ trên mặt đất phát ra một tiếng bụp khiến mọi người kinh ngạc.
Những tên thuộc hạ khác vẫn còn ý định chống cự, nhưng thấy Diệp Hạo Long đã nhận thua rồi, ánh mắt lạnh như băng của Tân Trạm quét qua, bọn họ cũng thần hồn nát thần tính, lần lượt quỳ xuống theo.