Anh ta huy động linh khí, chuẩn bị phân tán đám sấm sét hỗn loạn để xem xét tình hình bên trong.
Nhưng ngay lúc này anh ta lại nghe thấy tiếng gào thét của Hồ Minh.
“Lùi lại mau!”
Hồ Trung sửng sốt, anh ta còn chưa kịp phản ứng, bàn tay sét bỗng âm ầm nổ tung.
Sau đó, một bóng người toàn thân bao phủ sấm sét từ trong bay ra. Bất kể Hồ Trung có điều khiển sấm sét thế nào thì sấm sét vây quanh Tân Trạm đều bất động, giống như không bị khống chế vậy.
“Sao lại như thế?”
Hồ Trung kinh sợ. Từ lúc anh ta ăn quả Lôi Nguyên, tiếp nhận sức mạnh của sấm sét đến nay, ngay cả Thiên Lôi kiếp anh ta còn có thể khống chế được, anh ta chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.
“Chẳng lẽ mày cũng có thể điều khiển sấm sét sao? Mày cũng đã ăn quả Lôi Nguyên rồi à?”
Đôi mắt Tân Trạm hoàn toàn lạnh lẽo, không trả lời Hồ Trung.
Thân thể anh như sao rơi trảm nguyệt, trong nháy mắt đã di chuyển tới trước mặt Hồ Trung.
Hàng ngàn nắm đấm được tung ra, sáng rực cả bầu trời.
Khí thế như mặt trời ban trưa, một quyền tiếp một quyền được Tân Trạm đánh ra.
Trăm nắm đấm liên tiếp ba nghìn lần, phá hủy hoàn toàn mọi thứ nơi chúng đi qua.
Hồ Minh ở đằng xa bạo phát khí đen, như một con rồng khổng lồ đánh về phía Tân Trạm.
Tân Trạm tung một cú đấm, đánh nát hắc long khổng lồ, sau đó đánh thẳng lên cơ thể Hồ Trung.
Thân thể như bị đá nghiền nát, Hồ Trung kêu lên đau đớn sau đó lao thẳng xuống mặt đất.
“Âm” một tiếng.
Mặt đất rung chuyển, cát bụi bay mù mịt. Mặc dù đã có trận pháp hấp thụ một lượng linh khí lớn nhưng trên quảng trường vẫn xuất hiện một hố sâu.
“Mày muốn chết?”
Bên kia, Hồ Minh phẫn nộ khi thấy em trai mình bị đánh bay. Hai tay anh ta khế run, từng đợt linh khí như thủy triều ồ ạt thoát ra.
Trên người Hồ Minh tràn ngập hắc khí. Anh ta dùng hết sức điều động linh lực, linh khí theo đó từ từ kết thành một con cự thú Sơn Nhạc khổng lồ.
Lợi dụng lúc Tân Trạm vừa mới đánh bại Hồ Trung, Hồ Minh liền điều khiển cự thú, hướng về phía Tân Trạm nuốt xuống.
Oành!
Tân Trạm lạnh lùng quay đầu lại. Ngọn lửa bùng cháy đến cực điểm.
Cự thú há to miệng vồ xuống, lập tức bị lửa thiêu đốt, khí đen dày đặc không ngừng di tản.
Khi Tân Trạm bay ra liền đưa tay đánh một chưởng. Trong lòng bàn tay, ánh sáng màu đỏ rực rỡ ngưng kết lại, hóa thành một chưởng ấn bí ẩn.
Yêu Hoàng chưởng!
Chưởng ấn bay ra, không ngừng mở rộng.
Bàn tay khổng lồ trong chớp mắt đâm xuyên qua cự thú, đánh về phía Hồ Minh.
“Chiêu thức này là gì vậy?”
Con ngươi Hồ Minh co rút lại, đột nhiên lùi về phía sau.
Nhưng ngay tại lúc này, anh ta mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào chân anh ta đã bị những sợi linh khí mỏng manh quấn lấy.
Không thể trốn thoát, ngay lập tức Hồ Minh bị chưởng ấn đánh bay.
Giống hệt như Hồ Trung, Hồ Minh rất nhanh rơi xuống, tạo thành một hố to trên quảng trường.