Hơn nữa thời gian còn lại trên đường mình cũng có thể dùng để tu luyện.
Khuyết điểm duy nhất chính là sẽ nảy sinh một chút hao phí, chỉ có điều đối với Tân Trạm trước mắt mà nói thì chút tiền đó chẳng là gì cả.
“Đạo hữu muốn đi đến Mạc Thành sao, đúng lúc giữa trưa hôm nay có một chuyến, nhưng mà đạo hữu nói chưa từng đi vào chỗ sâu ở Bắc Vực là thật sao?”
Sau khi nghe Tân Trạm yêu cầu thì người phụ trách tiếp đãi tu sĩ kia nghĩ nghĩ rồi có chút muốn nói nhưng lại thôi.
“Lần đầu tiên đi thì có gì không?” Tân Trạm nói.
“Đạo hữu có chỗ không biết rồi, mặc dù Tụ Bảo Các chúng tôi cũng làm loại mua bán này nhưng đi đến chỗ như vậy thì không dám hứa chắc là sẽ an toàn”
Tu sĩ kia cười khổ một tiếng rồi giải thích: “Chỗ sâu trong Bắc Vực đông đảo ma tu, ngoại trừ các Ma Môn và ma tộc thì còn có tán tu tu ma, có thể nói khu vực đó vô cùng hỗn loạn”
“Đạo hữu đã chọn Linh Châu của Tụ Bảo Các, nếu như kế hoạch thuận lợi thì xem như đầy đủ, nhưng Tụ Bảo Các chúng tôi không dám chắc chắn đoạn đường này bình an cho nên mong đạo hữu mang theo nhiều linh tệ một chút, đề phòng khi lâm vào nguy hiểm”
“Đoạn đường này các người muốn thu năm trăm Tử kim linh tệ của tôi nhưng nếu giữa đường gặp phải ma tu ngăn cản thì Tụ Bảo Các của các người sẽ không giúp đỡ sao?” Tân Trạm cũng có chút bất ngờ.
Tụ Bảo Các thu tiền nhưng có chuyện thì mặc kệ, điều này hoàn toàn khác với Đông Vực.
“Không phải không giúp mà là không giúp được.”
Tu sĩ bất đắc dĩ nói: “Đạo hữu có chỗ không biết, Tụ Bảo.
Các chúng tôi cũng đã từng giúp, lúc có vị hợp thể cảnh đỉnh phong đại năng trấn giữ, gặp được ma tu thì sẽ mạnh mẽ ra tay đuổi đi”
“Nhưng ma tu đánh không lại thì sẽ trốn, kết qua chọc giận đông đảo ma tu, dọc đường liên tục quấy rối, không nói đến chuyện đại năng không chịu nổi sự quấy rầy, ngoại trừ các tu sĩ rải rác trên thuyền ra thì cuối cùng những người khác đều chết thảm”
“Cho nên từ đó về sau, Tụ Bảo Các chúng tôi sẽ sớm nói rõ với tu sĩ đa số địa điểm trên đoạn đường này Tụ Bảo Các chúng tôi đều đã chuẩn bị xong, hao tốn không ít, nhưng cũng khó đảm bảo một vài ma tu đột nhiên gây chuyện, đến lúc đó tu sĩ của Tụ Bảo Các chúng tôi sẽ ra ngoài dàn xếp, chỉ cần đạo hữu làm theo chúng tôi nói thì ít nhất sẽ đảm bảo được an toàn”
“Hiểu rồi, cho tôi một chỗ ngồi”
Tân Trạm nghe xong thì cũng có chút bùi ngùi.
Tối hôm qua đã từng nghe ông cụ Diệp nói chỗ sâu ở Bắc Vực không dễ đi, bây giờ được tu sĩ của Tụ Bảo Các nghiêm túc giải thích một phen thì xem ra quả thật đoạn đường này rất không yên ổn.
Còn lại một chút thời gian, Tân Trạm lại đi vào bên trong Tụ Bảo Các một chuyến, mua một chút vật dụng cần thiết.
Chẳng hạn như máu tươi của yêu thú thượng cổ và cả một số tiên thảo thường dùng.
Nhưng quan trọng nhất chính là mua một số vật liệu đặc biệt để luyện khí. Anh muốn rèn một cái la bàn chỉ đường có thể đi đến Thượng giới Đại lục và Lam tinh, ngoại trừ phải có văn trận giống nhau như đúc thì tốt nhất là cái la bàn này cũng phải sử dụng vật liệu tốt nhất mới được.
Cũng may là Tụ Bảo Các ở Thành Thiên Dự là một cái lầu lớn, cũng có dự trữ các loại vật liệu hiếm thấy, kích thước của la bàn chỉ đường không lớn lắm, liều lượng cũng nhỏ, chỉ cần mua một lần duy nhất là đủ.
Tân Trạm nghĩ dọc đường đi ngoại trừ tiếp tục nghiên cứu con đường thời gian vẫn chưa có bất cứ manh mối nào ra thì phải chế tạo cho xong cái la bàn này.
Bởi vì che giấu thân phận cho nên Tân Trạm cũng không có đưa lệnh bài ra, cũng may không có mua nhiều đồ nên cũng không tính là thua thiệt nhiều.
Sau khi mua xong một vòng thì cũng không còn lại bao nhiêu thời gian.
Tân Trạm trực tiếp đi đến quảng trường đặt Linh Châu.