Hơn nữa khuôn mặt của hai người có vài phần giống nhau, thoạt nhìn như một cặp anh em, vừa đi đến vừa cười nói, cũng xưng hô anh em với nhau.
Hai người này vừa đi vào thì lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người trên Linh Châu.
Đương nhiên sự chú ý của nhóm tu sĩ nữ đều rơi vào trên người của người đàn ông, có không ít tu sĩ nam có chút động lòng với Bạch Y Nữ Tử này.
Tân Trạm cũng tùy tiện nhìn mấy lần rồi thu hồi ánh mắt, anh chú ý đến trên người của người đàn ông này tràn ngập một mùi thuốc vô cùng thanh đạm.
“Anh Giang, anh chính là Dược tôn Giang Kim Thanh ở quận Lĩnh Nam có đúng không?”
Trong lúc hai người đi lên trên Linh Châu thì đột nhiên vẻ mặt của một ông lão khẽ nhúc nhích, ông ta đứng dậy mở miệng chào hỏi.
*Vị đạo hữu này biết tôi sao?” Mày kiếm của người đàn ông hơi động đậy, có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng nở nụ cười nói.
“Anh thật sự là Dược tôn Giang.”
Ông lão này cũng có chút phấn khởi nói: “Trước đó lão đây may mắn được nhìn thấy đại sư Giang chữa trị cho trưởng lão của Hoàn Giang Tông chúng tôi, chỉ là cách rất nhiều người, chỉ nhìn thấy mặt của anh Giang từ xa xa, không ngờ hôm nay có thể gặp được lần nữa”
“À, người ông nói chắc là trưởng lão Vương, bây giờ ông ấy thế nào rồi” Người đàn ông này cũng kịp thời phản ứng lại mà mỉm cười hỏi.
“Sau khi được đại sư Giang chữa trị thì bây giờ trưởng lão.
Vương khỏe mạnh như rồng như hổ, tu vi đã đột phá đến hợp thể cảnh thất phẩm, đều là nhờ công của anh Giang” Ông lão cười nói.
Nghe thấy đối thoại của hai người thì cũng có không ít tu Sĩ có chút xôn xao.
“Là Dược tôn nổi tiếng nào đó hay sao?”
“Đạo hữu anh chưa từng nghe nói đến Dược tôn Giang sao? Anh ta là Dược tôn thiên tài đệ nhất của Bắc Vực chúng tôi, ngay cả hội trưởng của hội dược sư ở Bắc Vực cũng tôn làm khách quý”
“Người này còn trẻ tuổi mà đã lợi hại như vậy sao”
“Không chỉ có như vậy, nghe nói anh ta từng được Dược tôn thượng cổ truyền dạy cho, có hi vọng đột phá cảnh giới được đến cấp bậc thần”
“Ôi trời, Bắc Vực của chúng ta đã bao nhiêu năm không có ai đột phá lên thần rồi”
Trong lời bàn luận ầm ï của các tu sĩ đều có thêm chút hứng thú với người đàn ông này.
Giang Kim Thanh trò chuyện vài câu với ông lão xong thì chắp tay đi đến trước chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống song song với cô gái.
Nhìn tu sĩ bốn phía nhốn nháo mỉm cười lôi kéo làm quen chào hỏi với Giang Kim Thanh thì cô gái áo hồng kia bất đắc dĩ lắc đầu, dường như đã không còn thấy kinh ngạc khi Giang Kim Thanh bị người ta nhận ra.
Lúc sau lại có thêm hai người đàn ông ăn mặc thô kệch, cả người đầy hơi thở máu me đi vào, nhìn một chút thì biết ngay là hai ma tu.
Tân Trạm quan sát qua loa một chút thì thấy trong các tu sĩ trên Linh Châu, giữ người tu tiên và ma tu thì ma tu nhiều hơn một chút.
Thời gian vừa đến, tu sĩ mà Tụ Bảo Các phái đến lập tức leo lên Linh Châu.
Đây là một tu sĩ nam trung niên để râu ngắn, đôi mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, trông có chút thông minh lanh lợi.
Hơn nữa tu vi của người đàn ông cũng đạt đến hợp thể cảnh cửu phẩm, có thể làm trưởng lão canh giữ thì cũng không tầm thường.
“Các vị đạo hữu, tôi là trưởng lão canh giữ trên đường lần này, tên là Trịnh Vân. Trên quãng đường tiếp theo cũng mong các vị đạo hữu phối hợp với nhau để tất cả mọi người có thể bình an đến đích”