Thằng nhóc này, không hổ là thiên tài bậc nhất Dược Tôn Bắc Vực, quả nhiên có chút bản lĩnh.
Trong một ý nghĩ, dưới mặt đất rộng lớn tỏa ra Phệ Thiên Trùng, toàn bộ đều thu gom mà không thể quan sát.
Muốn giết mấy tên này quả thật không khó, chỉ cần có mấy tu sĩ dám ra tay phối hợp với một trăm nghìn Phệ Thiên Trùng của mình là mấy tên này đều phải chết.
Nhưng khó là ở chỗ, tự mình ra tay thì dễ, nhưng phải bảo vệ hành khách đi cùng.
Nếu xem xét đi giết mấy ma tu này, trên thực tế cũng làm mấy tu sĩ vô tội chết chung, đó không phải kế hoạch hoàn mỹ.
Vốn dĩ Tân Trạm muốn để Phệ Thiên Trùng tản ra, ngay lập tức bùng nổ tu vi, khắc chết mấy tu sĩ yếu hơn, sau đó đối phó người đàn ông một mắt, nhưng bây giờ đột nhiên Giang Kim Thanh đưa ra cách tốt hơn.
Nhóc con này đã bằng lòng ra tay, hầu như bản thân không cần làm anh hùng.
“Cái này không thể đưa các người”
Nhưng lúc Tân Trạm thu hồi Phệ Thiên trùng, Thanh Y Nữ Tử cách đó không xa đang bị tên đầu trọc lôi kéo.
Mà thứ hai người đang giành giật là linh ngọc nhẫn bóng mượt mà ở gáy cô gái.
“Hơi thở trên linh ngọc có hơi kỳ lạ, nhất định là thứ tốt, tôi khuyên cô nên đưa ra đây, đừng có mà tự tìm đường chết”
Tên đầu trọc nhìn cô gái lùi ra sau né tránh, đột nhiên lạnh lùng hung ác đe dọa.
“Mấy thứ khác tôi có thể đưa ông, nhưng đây là vật cha mẹ tôi để lại lúc mất, tuyệt đối không được”
Thanh Y Nữ Tử cũng rất mạnh mẽ, hai tay giữ chặt linh ngọc, không có ý định thỏa hiệp”
“Không đưa là tôi giết cô, ngược lại thiếu hai hơi thở cũng không có chuyện gì” Người đàn ông một mắt nghiêm túc nói.
“Đạo hữu, bảo vệ mạng quan trọng, chỉ bằng tạm thời đưa cho bọn họ đi” Giang Kim Thanh châm chậm nói.
Mặt cô gái đỏ lên, trong mắt đầy vẻ không cam và oan ức, lại cắn môi dưới không nói lời nào.
“Muốn chết”
Tên đầu trọc ngày càng bực mình, đột nhiên rút linh đao ra muốn ra tay.
Anh em Giang Kim Thanh thấy thế cũng nhíu mày lại.
Tác dụng của thuốc còn chưa phát huy, bây giờ ra tay rất nguy hiểm.
“Đạo hữu, vật này tôi có thể giữ lại không?”
Bỗng dưng lúc này Tân Trạm thở dài trong lòng một tiếng rồi mở miệng.
Trước đó tốt xấu gì cũng nhìn người ta rất lâu, dù mục tiêu không trắng trợn, nhưng tóm lại có chút vô lễ, bản thân có thể giúp thì giúp.
Giọng Tân Trạm rất lớn, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Sau đó Tân Trạm lấy từ túi trữ vật ra một cây linh thảo đen thui.
“Đây là thứ gì nữa” Người đàn ông một mắt nhíu mày.
Trước đó Giang Kim Thanh lấy Tiên thảo ra, ông ta nhìn một phát là thấy siêu phàm, nhưng linh thảo màu đen Tân Trạm lấy ra, linh khí dao động rất yếu, không thấy có chỗ nào đặc biệt.
“Có điều đạo hữu không biết, thật ra bản thân tôi cũng là một dược tôn cao cấp, chuyến đi lần này là vì xem bệnh cho một độ kiếp cảnh đại năng, vật này chính là linh thảo quyết định, cực kì hiếm có. Cho nên hi vọng anh biết điều một chút, tôi sẽ giữ lại vật này”
Tân Trạm mở miệng nói dối, cùng lúc này ngón tay nhìn có vẻ như tùy ý động chạm vào rễ của cây linh thảo, một luông khí tức nhỏ không dễ phát hiện tỏa ra khắp nơi.
Lúc Tân Trạm nói ra một câu này, tất cả mọi người đều nhìn về anh với vẻ mặt kì lạ.
Những lời nói này, không phải chỉ là quen tai, thật sự là giống nhau như đúc, câu nói này chẳng phải là Giang Kim Thanh cũng đã nói qua rồi sao?