Tuy răng đối phương không giết bọn chúng, nhưng lại phong ấn tu vi trăm năm, biến bọn chúng thành người thường, vậy chẳng phải là đã phế bỏ bọn chúng sao.
Giang Kim Thanh thản nhiên nói: “Nếu các người thích bắt nạt kẻ yếu, vậy tôi sẽ cho các người nếm thử mùi vị của việc trở thành kẻ yếu, nếu như trong trăm năm này các người chết đi, thì cũng chính là do báo ứng từ những việc ác các người đã làm, còn nếu may mắn sống sót, thì hi vọng các người có thể biết khôn mà ăn năn hối cải”
Sắc mặt của đám người núi Chỉ Thiên rất khó coi, trong lòng không mấy vui vẻ gì.
Lúc này bọn chúng đã có thể đứng lên, nhưng cơ thể không có một tia linh khí nào, bọn chúng thật sự đã trở thành người thường.
“Tất nhiên, nếu như trăm năm sau các người lại tiếp tục làm chuyện ác, các người đoán xem tôi có giữ lại loại thuốc nào khác bên trong cơ thể các người nữa hay không”
Giang Kim Thanh nói một phen, nói đến mức bọn người ‘Vương Sơn khóc không ra nước mắt, sau khi hành lễ xong, đều đi vào bên trong rừng núi.
“Cái người này, cũng không hẳn là lòng dạ đàn bà, dù sao tác phong làm việc cũng rất thú vị”
Tân Trạm vẫn luôn chứng kiến cho đến giờ, cảm thấy có một chút hiểu biết đối với Giang Kim Thanh này.
Người này có thể làm được cái gì không thể làm được cái gì, đều không hề xạo sự, rất biết cách làm việc.
“Dường như tôi đã từng gặp qua người nào đó tính cách cũng giống như này, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra” Phù ma cũng có hơi đăm chiêu nói.
“Ông đừng có nói với tôi, người mà năm đó ông gặp chính là sư phụ của anh ta” Tân Trạm có hơi không nói nên lời.
Nhưng dù sao khi ngẫm lại cũng là chuyện bình thường, năm đó Phù ma là Độ kiếp cảnh đại năng… nếu Giang Kim Thanh thật sự có sư tôn thì đoán chừng hiện giờ cũng đã đạt đến cấp bậc Dược Thần, ít nhất thì những thân phận trên cũng thật trùng khớp.
Xử lý xong đám người núi Chỉ Thiên, Trịnh Vân mở miệng nói với mọi người.
“Mọi người, hiện giờ Kình Sơn Tông đã xảy ra vấn đề, nếu cứ tiếp tục đi, chỉ sợ rằng chúng ta lại gặp bọn người núi Chỉ Thiên, vì thế nên tôi dự định đi đường vòng, đi đến một thành phố của tu sĩ khác rồi tạm thời dừng lại, truyền tin tức về, chờ đợi các tu sĩ mạnh hơn của Tụ Bảo Các đến, không biết ý của mọi người thế nào?”
“Trịnh đạo hữu, cục diện hỗn loạn thế này, các người trong Tụ Bảo Các sẽ không bỏ mặc chứ” Có tu sĩ khẩn trương nói.
Không ít người linh châu đều có việc muốn đi vào chỗ sâu trong Bắc Vực trước, nếu như Tụ Bảo Các không làm việc này, thì việc đến được đó của bọn họ lại càng phiền toái hơn.
“Chuyện này thì mọi người cứ yên tâm, chỉ cần không phải là loại nguy hiểm gì to lớn, nếu tôi đã thu linh tệ của mọi người ở Tụ Bảo Các thì sẽ cố hết sức để hộ tống mọi người đến đó “
Trịnh Vân nghiêm túc nói.
Đương nhiên, chắc chắn vụ làm ăn lần này của Tụ Bảo các không kiếm được tiền.
Dù sao phải phái thêm mười mấy cao thủ Hợp thể cảnh đến, việc này cũng tốn kém không ít.
“Vậy nếu như chờ đường vòng, đại khái cần bao lâu nữa?”
Cô gái mặc áo xanh hỏi.
“Chuyện này phải xem tình hình, với cả tình hình của Kình Sơn Tông. Nếu như mọi chuyện thuận lợi, hai ba ngày là có thể lại bắt đầu khởi hành, nếu như không thuận lợi, có lẽ cần mười ngày nửa tháng”
Trịnh Vân cũng không che giấu, nói ra sự thật.
“Đương nhiên, nếu như mọi người chê chậm, cũng có thể tự mình tìm cách khởi hành, toàn bộ linh tệ mà Tụ Bảo các thu được sẽ trả lại toàn bộ”
“Trịnh đạo hữu, nếu như biết đường tôi đã không đi cùng rồi” Giang Kim Thanh nghe xong, mở miệng nói.
Trước đây có lẽ Tân Trạm nói đùa, nhưng anh trị bệnh cho người khác lại là thật sự, nếu như đi đường vòng, thời gian bị trì hoãn rất lâu.