Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 266: Chương 266




Lúc này cậu chủ Vương đưa di động cho Nam Vĩnh, nói: “Tô Vũ muốn nói chuyện với ông.” Sau khi nghe máy, Nam Vĩnh liền kể mọi chuyện cho Tô Vũ nghe.

Tô Vũ càng nghe càng tức giận, con người anh ta để ý mặt mũi nhất!

“Người nào gọi điện thoại cho ông, ông đưa số di động cho tôi.” Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đường đường là cậu chủ nhà họ Tô, còn cần ông ra tay sao?”

“Dạ dạ.” Nam Vĩnh chỉ có thể vội vàng đồng ý: “Tôi lập tức gửi số di động cho cậu.”

Sau khi gửi đi xong, Tô Vũ không nói câu nào, trực tiếp tắt điện thoại.

“Thấy chưa? Nếu không còn liên quan tới nhà họ Tô, hai người không đánh nữa đúng không?” Cậu chủ Vương nói.

Nam Vĩnh liếc mắt nhìn Tần Trạm một cái, gật đầu nói: “Đó là đương nhiên.”

“Tôi thật sự hoài nghi sao ông có thể ngồi lên vị trí này, một cuộc điện thoại tùy tiện mà cũng tin?” Cậu chủ Vương than thở nói: “Tôi nghĩ với đầu óc này của ông, đối phó lừa đảo điện thoại cũng lao lực.”

Gương mặt Nam Vĩnh đỏ bừng, nhưng không thể phản bác lại.

Ngồi lên vị trí này, tất nhiên không có khả năng tiêu sái, gần như mỗi ngày đều bước lên trên bằng mỏng.

“Người anh em Trạm à, đều là hiểu lầm thôi.” Nam Vĩnh nhìn về phía Tần Trạm, vẻ mặt thoáng dịu đi một chút nói.

Tần Trạm cười nói: “Đừng để ý.”

Nam Vĩnh chắp tay nói: “Tôi lập tức bảo người đi sắp xếp bàn mới, xem như là nhận lỗi với cậu.”

Tần Trạm cũng không khách sáo, đồng ý: “Được!”

Phòng VIP đã bị đập, hai người chỉ có thể chọn phòng khác.

Trong quá trình ăn cơm, Nam Vĩnh chủ động đứng dậy nói: “Thân thủ của người anh em đúng là khiến tôi bội phục, còn trẻ tuổi đã có tu vi như thế, quả thực là khó tin!”

“Nam Vĩnh khen lầm rồi.” Tần Trạm đáp lại.

Nam Vĩnh cảm thấy có hứng thú với cơ thể Tần Trạm, hai người nói chuyện với nhau rất vui, càng tán gẫu càng tận hứng, Nam Vĩnh càng coi Tần Trạm là bạn.

Mà ở một bên khác, Tô Vũ nhanh chóng tra được số điện thoại này.

Vẻ mặt anh ta xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại hộ pháp… Vậy mà ông có thể làm loại chuyện như thế!”

Lúc này Tô Vũ nói chuyện này cho Tô Tề Hải, sau khi Tô Tề Hải nghe xong lại càng tức giận.

Ông ta vốn định trục xuất đại hộ pháp khỏi nhà họ Tô trước, rồi lại tìm cơ hội đưa ông ta về, mà lúc này ý tưởng đó biến mất, thay vào đó là phẫn nộ không nói nên lời.

“Chuyện này đúng là làm mất mặt nhà họ Tô mà!” Tô Tề Hải hất hết vật trang trí trên bàn xuống: “Chẳng lẽ ông ta không có đầu óc sao?”

“Truyền mệnh lệnh của tôi, từ hôm nay trở đi, người nào của nhà họ Tô cũng không được gặp lại đại hộ pháp, bao gồm Tiêu Dĩnh Thiến!” Tô Tề Hải lạnh giọng nói.

“Dạ.” Người bên cạnh ông ta vội vàng đồng ý.

Việc này có thể nói là biến khéo thành vụng, đại hộ pháp chẳng những không thể mượn tay Nam Vĩnh diệt trừ Tần Trạm, trái lại khiến Tần Trạm và Nam Vĩnh trở thành bạn.

Đại hộ pháp ngồi trên giường trong khách sạn, vẻ mặt khó coi không nói nên lời.

“Xem ra chỉ có thể tự mình ra tay rồi.” Đại hộ pháp nhỏ giọng nói.

Tần Trạm ăn bữa cơm này với Nam Vĩnh xong, liền tính toán về Đạm Thành, Trước khi đi, Nam Vĩnh nhiệt tình mời: “Nếu như có cơ hội, nhất định phải tới đảo Nam Châu chơi đấy! Đến lúc đó tất cả chi tiêu cứ tính cho tôi!”

“Được!” Lúc này Tần Trạm đồng ý.

Sau khi rời khỏi đảo Nam Châu, Tần Trạm và Tô Uyên ngồi máy bay về Đạm Thành.

Lần này về Đạm Thành, chỉ có hai việc cần hoàn thành, chuyện thứ nhất là lén thăm dò rõ thế lực của nhà họ Tô ở phương bắc. Chuyện thứ hai là luyện chế lượng lớn đan dược, đưa tới chỗ đám người giàu có thủ đô.

Sau khi trở về, Tần Trạm liền hái hết thảo dược ở trong Tụ Linh Trận.

Thời gian dài như thế, Kiếm Hổ vì Tần Trạm vớt không ít dược liệu, tuy những dược liệu này không tính là thừa, nhưng đủ để luyện dược rồi.

Mà những người khác sau khi trở về, liền đi kiểm tra cơ thể trước.

Kiểm tra một vòng, căn bản không phát hiện ra vấn đề.

Đúng như lời Tần Trạm nói, trong bệnh viện bình thường không kiểm tra ra được. Trong sân nhà họ Vương, cậu chủ Vương liên tục nhíu mày.

“Tần Trạm từng nói, bác sĩ bình thường không có khả năng tra ra được.” Anh ta gật đầu nói: “Được rồi, nhờ người đến phủ Dược Thần khám đi.”

“Cậu chủ Vương, cho dù đến phủ Dược Thần, cậu cũng chưa chắc có thể đi vào.” Tên đầu trọc ở bên cạnh nói.

Đối với tính cách của phủ Dược Thần, đương nhiên là cậu chủ Vương biết.

Nhưng người cấp như anh ta, kéo quan hệ không tính là khó.

Trải qua nhiều mối quan hệ, cuối cùng cậu chủ Vương cũng lấy được tư cách tiến vào phủ Dược Thần, còn gặp mặt đại trưởng lão của phủ Dược Thần!

Ngày đó anh ta ngồi máy bay riêng tới thành phố Đào Viên, gặp mặt đại trưởng lão.

Đại trưởng lão sờ mạch đập của anh ta, sắc mặt thay đổi.

Cuối cùng đại trưởng lão trầm giọng nói: “Có phải cậu trúng độc hay không? Còn là một loại độc sẽ ngấm dần vào đại não?”

Cậu chủ Vương vội vàng gật đầu nói: “Đúng, đúng vậy, bà có biện pháp giải độc giúp tôi không?”

“Trái lại thì có.” Đại trưởng lão im lặng một lát: “Nhưng phủ chủ vừa mới ra lệnh, từ nay tới tết, phủ Dược Thần không luyện chế đan dược cho bất cứ người nào.”

Sắc mặt cậu chủ Vương thay đổi, cảm thấy khó hiểu nói: “Chuyện này là vì sao?”

“Không biết, chuyện của phủ chủ, sao chúng tôi có thể đoán được.” Đại trưởng lão xua tay nói.

Cậu chủ Vương thấy thế, chỉ có thể thở dài.

Anh ta có thể hung hãn ương ngạnh, nhưng ở phủ Dược Thần, anh ta thật sự không dám.

Nói lời cảm ơn với đại trưởng lão xong, cậu chủ Vương liền rời khỏi phủ Dược Thần.

“Cậu chủ Vương, vậy làm sao bây giờ?” Tên đầu trọc hỏi.

Cậu chủ Vương mắng: “Con mẹ nó còn có thể làm gì, Tần Trạm người ta nói thật, tôi nên cảm tạ người ta, biết không?”

“Dạ…” Tên đầu trọc vội vàng gật đầu đồng ý.

Trong phủ Dược Thần, đại trưởng lão nhìn bóng lưng cậu chủ Vương rời đi, không khỏi cảm thán: “Phủ chủ vì giúp Tân Trạm, đúng là nhọc lòng…”

Trên hòn đảo biệt lập ở băng nguyên Bắc Cực, Tô Uyên đứng ở giữa đảo.

Tô Uyên ở đây và Tô Uyên ở Tân Châu, giống y như hai người khác nhau.

Tô Uyên ở bên cạnh Tân Trạm dịu dàng đáng yêu, mà bản thể mang băng nguyên, lại giống như dung làm một thể với hoàn cảnh, lạnh lẽo đáng sợ.

Tốc độ tiến bộ của cô rất nhanh, thậm chí vượt qua Tân Trạm, bây giờ đã thành _ võ tông tam phẩm.

Thực lực cỡ này, đủ để kiêu ngạo trong đám người trẻ tuổi.

“Thời gian ước chiến giữa Tần Trạm và Tô Vũ, rất nhanh sẽ tới rồi.” Tô Uyên nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ở trước mặt cô đứng rất nhiều người, những người này đều hung hãn, thực lực phi phàm.

Nhưng lúc này bọn họ câm như hến, trên mặt là cung kính.

“Năm sau, tôi muốn mọi người đến một nơi với tôi.” Rất lâu sau, cuối cùng Tô Uyên mở miệng.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhíu mày nói: “Đi đâu vậy ạ?”

“Đến Việt Nam” Tô Uyên hít sâu một hơi.

“Chuyện này…” Chuyện này có chút khó đối với bọn họ, một khi vào Việt Nam, ai cũng không dám đảm bảo có thể còn sống rời đi hay không.

“Phù.” Tô Uyên thở phào một hơi: “Tôi sẽ giúp mọi người sắp xếp một thân phận _ hợp pháp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.