Trên Diệt Thế Tiễn, tràn ngập khí tức điên cuồng chấn động thiên địa, Tân Trạm cảm giác được cho dù là hợp thể cảnh đỉnh phong khi ở dưới mũi tên này cũng sẽ bị trọng thương.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm đang không ngừng đến gần, loạn hồn không ngừng phát ra tiếng kêu kỳ quái, kích động đâm loạn vào bốn bức tường của trận pháp.
Chíu!
Tân Trạm buông ngón tay ra, mũi tên được chế ngự bởi ngọn lửa hắc ám bỗng nhiên bay ra, chớp mắt xuyên qua tầng †ầng không khí.
Cùng lúc đó, Tân Trạm tiếp xúc bày trận pháp phong tỏa loạn hồn.
Loạn hồn thoát khỏi bao vây, không để ý tất cả bỏ chạy về phía sau.
Nhưng Diệt Thế tiễn cũng sẽ không cho nó cơ hội chạy thoát.
Phụt một tiếng, Diệt Thế tiên xuyên qua.
Nhưng vào lúc đâm thủng loạn hồn thì đồng thời mũi tên cũng biến mất, dọc theo miệng vết thương đã phá tan kia, biến thành một chùm lửa cháy cực mạnh.
Âm!
Ngọn lửa vô tình căn nuốt loạn hồn trong nháy mắt, từ trung tâm miệng vết thương lan ra bốn phía, vào khoảnh khắc này toàn thân loạn hồn hóa thành tro bụi, mấy vạn tàn hồn cũng không có một tàn hồn nào chạy thoát.
“Thật là đáng sợ, thực lực chủ nhân thật sự là đáng sợ”
Dương Tuân đang lơ lửng ở một bên, nhìn thấy một màn này, đồng tử nó co rút lại, khí tức trên người không ngừng run tẩy.
Thấy Tân Trạm ra tay giết loạn hồn này thật nhẹ nhàng, nhưng tu vi của Dương Tuân cũng xấp xỉ nó.
Hơn nữa bởi vì do mấy vạn tàn hồn ngưng tụ, tương đương có rất nhiều mạng.
Kết quả, dưới mũi tên của Tân Trạm, sức phản kháng của loạn hồn này cũng không còn, chớp mắt đã biến mất ngay lập tức.
Mà vào lúc loạn hồn vừa chết, cảm giác bị theo dõi cũng tan thành mây khói.
“Tân Trạm, mang tôi vào xem bên trong khe núi đi” đột nhiên Phù ma lên tiếng, âm thanh có chút phức tạp.
Tân Trạm gật đầu, dừng ở bên trong khe núi.
Từ trên núi nhìn đến, chỉ là một ngọn núi bị đè ép bình thường, nhưng bởi vì có những đóa hoa đỏ làm cho khe núi trở nên cực kỳ đặc biệt.
Khi nhìn từ trên cao xuống, giống như một vệt đỏ bừng giữa một mảng trắng tinh thật lớn, đẹp đẽ đến động lòng người.
Bỗng nhiên thân thể Phù ma bay ra từ thức hải Tân Trạm, mờ mịt nhìn về bốn phía.
Hoa ở ngọn núi này nở rất tốt, là sắc xuân duy nhất vào mùa đông.
“Tân Trạm, anh có biết hoa này gọi là gì không?” Phù ma hỏi.
Tân Trạm lắc đầu.
“Hoa này tên là tương tư, do tôi gieo trồng”
Ánh mắt Phù ma như dại ra, thân thể nhẹ nhàng phát run.
“Cô ấy nói đã chán nhìn tuyết mùa đông, tôi tìm khắp thiên hạ, tìm thấy nơi này có loại hoa kỳ lạ, đưa cô ấy đến đây xem ngàn dặm hoa nở”
“Không tin thì xem đây.”
Phù ma buồn bã vươn tay vung ra một luồng linh quang, rơi trên một gốc cây tương tư.
Một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, linh quang rơi xuống, cánh hoa đổi màu, những cánh hoa trên tương tư linh thụ, trong chốc lát đổi từ màu đỏ tươi thành trắng tinh.