Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2690: Chương 2690




Mà ở nơi này có một mảng sương mù dày đặc, trong đó có một tòa cung điện nhỏ ở bên cạnh.

Lúc này trong cung điện có mấy nữ tu của Cực Hàn cung đứng lặng im, bên ngoài cũng có một số nam tu tụm năm tụm ba đứng cùng nhau, tán gẫu với nhau gì đó.

“Tân tiền bối, trong này chính là lối vào cổng của Cực Hàn Băng Cung.”

Chu Anh Tuấn chỉ vào chỗ cung điện này, nói: “Tuy rằng vào đến trong này cũng chỉ là nơi ở của đệ tử ngoại môn Cực Hàn vung, nhưng nếu như không có đối Ngọc giản truyền âm tương ứng, hoặc là có tín vật, tu sĩ cùng không thể tiến vào trong”

“Tôi có Ngọc giản của đệ tử bên trong, nhưng tại sao không có cách nào truyền âm vậy?” Tân Trạm cau mảy nói.

Thật ra, trước khi vào thành phố, anh đã phát truyên âm trước đến cho Tô Uyên, nhưng lại như đá chìm đáy biển không có đáp lại, mà khi thần thức bay ra, cũng sẽ bay trở về rất nhanh, dừng như bị cái gì đó ngăn chặn lại.

“, lần đầu tiên đạo hữu tới, chuyện này tôi đã quên mất”

Chu Anh Tuấn vỗ trán một cái nói: “Trong Cực Hàn cung, vì để tránh cho nam tu quấy rối nữ tu tu luyện, tất cả đệ tử trong cung, dù là đệ tử trung tâm hay là đệ tử tục thế, tất cả khu vực đều bị trận pháp đặc thù bao bọc. Trừ Ngọc giản đặc biệt của Cực Hàn cung, tất cả những loại Ngọc giản truyền âm khác đều không có cách nào sử dụng”

Nhưng nói đến đây, Chu Anh Tuấn cũng có hơi kinh ngạc.

Tân Trạm nói như vậy, chẳng lẽ anh thật sự có liên quan với nữ tu trong Cực Hàn cung.

Tân Trạm có hơi bất lực, khi mình và Tô Tuyên tách ra là ở Đông Vực, cũng không biết cung chủ Cực Hàn cung là cố ý hay vô tình, căn bản không đưa mình Ngọc giản truyền âm đặc biệt.

Nghĩ đến đây, Tân Trạm cũng đã từ bỏ dự định liên hệ trực tiếp với Tô Uyên.

Dù sao có Cảnh bà bà đã từng chào hỏi với đệ tử Cực Hàn cung, như thế nào đi vào cũng đều có thể.

Hai người đi về phía cổng cung điện, vừa lúc bên ngoài hơi náo động.

Đám đông tách ta, một người nam tu áo trắng bay ra đáp xuống phía trước cung điện.

Người nam tu này khuôn mặt anh tuấn, khí tức không tục, đặc biệt là một thân áo trắng càng có vẻ vô cùng xuất trần.

Tân Trạm cũng câm nín rồi, ở vùng đất Cực Hàn này, gió bắc gào thét, nhưng thanh niên này lại phe phẩy cây quạt trong tay, mùi ‘làm màư’ rất nồng.

“Xin chào các vị đạo hữu”

Nam tu đi lên trên, chắp tay với các nữ tu, phong độ phóng khoáng, tràn đầy thần thái.

“Xin chào anh Sử”

Mấy nữ tu cũng đáp lễ, trong đó sắc mặt của những nữ tu trẻ hơi đỏ lên, hiển nhiên có sự thương mến dành cho người thanh niên này.

Sau khi chắp tay chào hỏi, nam tu tươi cười lướt qua cung điện, tiến vào bên trong ngọn núi.

Nhìn thấy nam tu áo trắng đi lại tự nhiên, đám người cũng có chút xôn xao.

“Người nam tu này là ai, tại sao lại không cần đưa ra tín vật vậy? Khí phách kiêu ngạo như vậy, tùy ý ra vào Cực Hàn”

“Đến anh ta mà anh cũng không biết sao? Đây là Sử Thi Vũ của nhà họ Sử, là đệ nhất thiên tài của Bắc Vực chúng ta, nghe nói xếp hạng thứ ba ở trên bảng Băng Tuyết Anh Kiệt đó”

“Xếp hạng thứ ba, đúng thật là có chút bản lĩnh, hình như Thánh nữ Tô Uyên chỉ mới đứng thứ năm. Nhưng mà kể cả thế, cũng không thể nào ra vào vô tư ở Cực Hàn cung được”

“Nghe nói anh ta là con nối dõi của trưởng lão nào đó ở Cực Hàn cung, cho nên mới có đặc quyền này, chúng ta là phàm phu tục tử chỉ có thể hâm mộ không thể chạy theo.”

Nhìn thấy người đàn ông áo trắng có thể tùy ý tiến vào ngọn núi ngoại cung như vậy, không ít tu sĩ bên ngoài đều tỏ vẻ hâm mộ.

Bọn họ cũng chỉ có thể đưa tin vào phía trong thông qua nữ tu phía trước núi, nhưng mà phương thức này, hiệu suất cực kỳ chậm, nào so được với việc có thể tùy ý ra vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.