Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2705: Chương 2705




Bảo thuyền bay ra, bóng râm to lớn đổ xuống, khiến thuyền bay của Sử Thi Vũ bị che phủ trong bóng tối.

“Sử đạo hữu, bảo thuyền nào của tôi mới xứng với Uyên Nhi” Tân Trạm đáp lại băng những lời giống vậy.

“Tân đạo hữu, đây là bảo thuyền của anh sao?” Sử Thi Vũ cắn răng, khó có thể tin được nói.

Việc so sánh giữa hai loại bảo thuyền, bản thân anh ta không cần mở miệng, tùy ý tìm một tu sĩ ở ngoài cũng biết sự khác biệt một trời một vực của hai chiếc này.

Nhưng Tân Trạm này nhìn bình thường như vậy, làm sao có thể sở hữu vật ngay cả anh ta còn không thể có được.

“Đương nhiên không phải của tôi.”

Tân Trạm nhàn nhạt mở miệng, lời nói này khiến trong lòng Sử Thi Vũ thoải mái một chút, tuy rằng bảo thuyền này rất hùng vĩ, nhưng vật anh mượn người khác vẫn sẽ phải trả lại.

“Thì ra là mượn đến làm màu”

Trong lòng cười lạnh một tiếng, Sử Thi Vũ đang định buông lời chế nhạo.

Nhưng câu nói tiếp theo của Tân Trạm lại khiến Sử Thi Vũ suýt chút nữa ho ra máu.

“Đây là bảo thuyền của Uyên Nhi” Tân Trạm mỉm cười kéo tay Tô Uyên.

“Uyên Nhi, bảo thuyền này là quả tặng lần này anh tới tặng cho em, vừa lúc để em xem xem”

“Bảo thuyền này anh tặng cho Thánh nữ Tô”

Sắc mặt Sử Thi Vũ trắng xanh, không thể tin được.

Lúc trước anh ta nói Tân Trạm không có loại thuyền bay này, kết quả Tân Trạm không những lấy loại bảo thuyền chuẩn tiên khí này ra, thậm chí còn làm quà tặng tặng cho Tô Uyên sao?

Loại bảo thuyền này, cho dù không nhìn thấy bên trong chỉ nhìn bên ngoài, cũng biết trị giá hơn mười ngàn từ kim linh tệ, mà Tân Trạm lại muốn tặng vật này cho người khác.

“Chỉ cần là anh tặng, thứ gì em cũng đều thích” Tô Uyên cũng nhẹ nhàng cười.

Cô ấy không hiểu giá trị của bảo thuyền, nhưng cũng có thể nhìn ra giá trị đắt đỏ.

Nhưng là quà tặng của Tân Trạm, đương nhiên cô ấy sẽ không từ chối trước mặt mọi người, hơn nữa Tân Trạm chắc chắn cũng không cho phép cô từ chối.

“Cảm ơn Sử đạo hữu nhắc nhở, nếu không tôi còn không biết nghe đàn có nhiều chú ý như vậy. Vậy chúng tôi đi trước”

Tân Trạm liếc nhìn Sử Thi Vũ và Phó Mẫn Nhi một cái, kéo Tô Uyên bay lên trên bảo thuyền.

Nhìn bảo thuyền bay đi, Sử Thi Vũ phẫn nộ tung cú đấm khiến không khí nổ tung tại chỗ.

“Phó Mãn Nhi đạo hữu, chúng ta đi”

“Đi, vẫn đi sao?” Phó Mẫn Nhi do dự nói.

Vốn dĩ Sử Thi Vũ muốn mượn linh châu khoe khoang, kết quả lại bị Tân Trạm giẫm đạp dưới chân.

“Ha ha, Sử Thi Vũ tôi sẽ không dễ dàng bị đối phương kích thích như vậy”

Sử Thi Vũ cười lạnh nói: “Có lẽ chỉ là anh ta may mắn, không biết từ nơi nào nhặt được một chiếc bảo thuyền, nhưng loại đồ vật này, chỉ cần cho tôi thời gian, tôi cũng có thể chế tạo như vậy”

“Nhưng xuất thân và thân phận sẽ hình thành địa vị không giống nhau, lại không phải dễ dàng leo lên như vậy”

“Đợi khi đến Thưởng Nguyệt Các, Thánh nữ Tô sẽ biết khoảng cách thân phận địa vị của Tân Trạm này và tôi lớn bao nhiêu” Sử Thi Vũ lấy lại tự tin lần nữa.

“Loại đồ vật như bảo thuyền này chỉ cần tích lũy thời gian ai cũng có thể chế tạo, nhưng chênh lệch địa vị lại là thứ người này vĩnh viễn không thể san bằng”

“Anh Sử, dường như trong lòng anh đã có tính toán” Hai mắt Phó Mãn Nhi phát sáng lên.

Không biết vì sao, nhìn thấy cảnh tượng của Tân Trạm khiến trong lòng cô ta cũng vô cùng khó chịu.

Có lẽ là Phó Mẫn Nhi vẫn luôn coi sự tồn tại của Tân Trạm luôn không bằng mình, kết quả đối phương lại không giống như bộ dạng mà bản thân cô ta tưởng tượng, khiến cô ta khó mà chấp nhận, vô cùng muốn nhìn thấy trò cười của Tân Trạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.