Tô Uyên đang muốn từ chối, lúc này ở ngoài Thưởng Nguyệt Các, đám người lại một phen xôn xao.
Phía trước đám đông hỗn độn, từ hai sườn tách ra, một cô gái ôm đàn cổ từ bên ngoài chậm rãi đi đến.
“Dung đạo hữu”
Nhìn người đi đến, trước mắt Sử Thi Vũ sáng ngời, cảm giác như đã đến lúc thể hiện bản thân trước mặt Tô Uyên.
“Là cô ấy” Thấy rõ cô gái đi tới, Tân Trạm cũng sửng sốt, sắc mặt có hơi ngoài ý muốn.
Tân Trạm có quen người đi đến, đúng là Dung Nguyệt.
Khi ở nhà họ Hà, Dung Nguyệt từng đàn tấu Bắc Vực Đạo Khúc vì mọi người, rồi sau đó Phù ma mượn thân thể Tân Trạm diễn tấu lần thứ hai, còn đưa tặng nửa khúc sau.
Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại, cũng hiểu được.
Chủ Thượng Nguyệt Các này có thể đàn tấu Tiên âm đ*o Khúc nổi tiếng Bắc Vực, khúc phổ kia tự nhiên hoàn chỉnh, Dung Nguyệt có thể đàn tấu hoàn thiện Bắc Vực Đạo Khúc, cũng không thoát được liên quan đến Thượng Nguyệt Các.
“Là Sử đạo hữu ư”
Dung Nguyệt nhìn Sử Thi Vũ cười đi tới, cũng lễ phép chào hỏi nói.
Chỉ là biểu cảm vẫn bình thường như trước, giống như mặt hồ bình tĩnh.
“Dung Nguyệt đạo hữu, hôm qua tôi nghe cô đàn tấu xong một khúc Tiên Âm, cảm giác thật là đặc biệt, lần này còn có nhiều đoạn âm luật hơn trước, càng thêm hoàn chỉnh hơn so với trước đây, tràn ngập sự say mê hấp dẫn kỳ diệu, hơn nữa âm luật có điều biến hóa, tựa như ẩn chứa chí lý sâu thẳm”
Sử Thi Vũ đính đạc nói, ở trước mặt các tu sĩ, thể hiện sự hiểu biết của mình đối với Đạo Khúc.
Dung Nguyệt nghe xong khẽ nhíu mày.
Cô ta đã thấm thía quy luật đánh đàn mấy chục năm, đương nhiên có thể phân biệt ra, theo như lời Sử Thi Vũ, tuy rằng ba hoa chích choè nhưng đều rất tùy tiện, chỉ có mặt ngoài, căn bản là bốc phét.
Dung Nguyệt chỉ có thể nói qua loa vài câu rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên cô ta thấy bóng dáng của những người đằng sau, đôi mắt lập tức sáng lên.
Không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, bỏ qua việc đang nói chuyện với Sử Thi Vũ, Dung Nguyệt cứ thế cất bước, đi nhanh tới trước mặt Tân Trạm.
“Tân đạo hữu, không nghĩ tới có thể gặp lại ở đây”
Dung Nguyệt kích động một chút, lịch sự chào hỏi.
Vẻ mặt cảm kích bộc lộ ra ngoài, rất khác so với cách đối xử với Sử Thi Vũ lúc nấy.
Sử Thi Vũ bày vẻ mặt tươi cười nhưng anh ta khó có thể tin hành động của Dung Nguyệt và Tân Trạm.
Hai người kia vậy mà còn quen biết, hơn nữa biểu tình khó hiểu vì sao Dung Nguyệt lại rất kính trọng Tân Trạm.
Tân Trạm này rốt cuộc là người nào, anh ta thân là người thừa kế nhà họ Sử nhưng không thể làm cho đối phương kính trọng như vậy, tên này dựa vào cái gì chứ?
“Cô Dung Nguyệt, vị đạo hữu này là ai?” Các nữ tu trong Thượng Nguyệt Các cũng kinh ngạc hỏi.
Bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy Dung Nguyệt kích động như vậy.
“Đây chính là người trước đây đã truyền cho tôi Bắc Vực Đạo Khúc, Tân đạo hữu rất hiểu biết về nhịp điệu, vượt xa cảnh giới của tôi, lần này tôi có thể nâng cao năng lực, cũng nhờ.
Tân đạo hữu giúp đỡ” Dung Nguyệt hết sức khách sáo nói.
“À đúng rồi Tân đạo hữu, không biết anh tới Thượng Nguyệt Các là có chuyện gì vậy?”
“Chị Dung Nguyệt, vị đạo hữu này muốn tìm một vị trí để nghe Các chủ đàn, nhưng đã hết chỗ rồi” Nữ tu cười khổ nói.
“Ha ha ha, việc này có khó gì đâu, Tân đạo hữu nếu không chê thì theo tôi lên tầng chín đi”
“Mời Tân đạo hữu lên tầng chín sao?”
Nữ tu hít một hơi thật sâu, có hơi chấn động.