Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2736: Chương 2736




“Không sao đâu” Tân Trạm cười khẽ.

Anh không có hứng thú gì mấy với bảo khố của nhà họ Tăng, lân này vào bảo tháp hoàn toàn là bởi vì màn đánh cuộc với Sử Thi Vũ, Thời Gian Đạo Vận Thạch, đó mới là thứ mình muốn có nhất.

“Gia chủ, nên xử lý Sử Thi Vũ như thế nào đây” Quản gia Trương cũng chuyển đề tài về phía Sử Thi Vũ.

“Hừ!”

Gia chủ Tăng đưa mắt nhìn Sử Thi Vũ bị nhốt ở bên trong nhà giam cột sáng, lập tức thu vẻ tươi cười lại, sắc mặt trở nên âm u.

“Cậu Sử, đến bây giờ cậu còn gì để nói hay không”

“Gia chủ Tăng, do nhất thời tôi đã bị ma quỷ ám ảnh, vì đố ky nên sinh nỗi oán hận, xin ông hãy nể mặt nhà họ Sử tôi mà cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ chịu nhận phạt”

Cơ thể Sử Thi Vũ run lên, bất đắc dĩ xin tha.

Tai hoạ lần này do mình tạo ra chẳng khác nào rắc muối lên miệng vết thương của nhà họ Tăng, cho dù nhà họ Sử mạnh hơn nhà họ Tăng một chút, nhưng không chiếm lý, cha cũng không thể ra mặt vì mình được.

Dù sao nhà họ Sử cũng không có thù hận gì với nhà họ Tăng, nếu như kết thù chỉ vì chuyện này thì đúng là thiếu khôn ngoan.

Lỡ như gia chủ Tăng nhốt anh ta mười năm tám năm, hoặc là đánh anh ta thương nặng tới mức phải chữa trị mấy năm mới khỏi, có lẽ nhà họ Sử sẽ chẳng hé răng nói gì dù chỉ một chữ không.

Cho nên Sử Thi Vũ dứt khoát khiêm tốn khom lưng, chủ động nhận sai, để gia chủ Tăng cũng không tiện làm khó mình quá.

“Cậu chịu nhận phạt cũng tốt thôi”

Gia chủ Tăng chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tân Trạm.

“Cậu Tân, nếu là người ngoài thì chỉ có thể tiến vào bảo tháp của nhà họ Tăng một lần mà thôi, nhưng cậu lại có thể tiến vào lần thứ hai, chắc hẳn quá trình vô cùng gian khổ, hao tổn rất nhiều linh khí, thần hồn, thậm chí là cả tuổi thọ, có lẽ còn vỡ mất vài món bảo vật vì chuyện này nữa”

“Vô cùng gian khổ, hao tổn tuổi thọ, thậm chí còn bị vỡ vài món bảo vật ư?”

Thoạt đầu Tân Trạm hơi ngẩn người, gia chủ Tăng này nhìn thấy mấy thứ đó từ đâu ra thế.

Có điều chỉ trong nháy mắt anh đã hiểu ra ngay, Tân Trạm bật cười một trận trong lòng.

Trông gia chủ Tăng này có vẻ rất nghiêm túc trang trọng, không ngờ được lúc trị tội người khác lại đủ tàn nhẫn như thế.

Đây là nói rõ, muốn viện vào chuyện trừng phạt Sử Thi Vũ, khiến anh ta phải trả một cái giá thật to để bồi thường cho mình.

Đối với việc này, hiển nhiên Tân Trạm không có bất cứ ý nghĩ nương tay nào cả.

Mặc dù mình tiến vào tháp lần thứ hai rất dễ dàng, nhưng lần đầu tiên Sử Thi Vũ phân tán căn nguyên ra khắp nơi, thiếu chút nữa đã đẩy mình vào trong hiểm cảnh, nếu không xỏ lá cho loại người này một phen, vậy thì còn gọi gì là trừng phạt nữa.

“Đúng là như thế, tiền bối Tăng không hổ là đại năng độ kiếp cảnh, hết thảy đều không giấu được mắt ông”

Tân Trạm bình tĩnh nói: “Lần này tôi tiến vào bảo tháp, tổng cộng tự bạo hai thế thân, hao tổn hơn phân nửa sức mạnh thần hồn, phải hấp thu hai viên Bản Nguyên Châu để bổ sung, cuối cùng còn huỷ hoại một món bảo vật Phá Cấm, đến đó mới miễn cưỡng lấy được ngọc giản”

“Còn về những vết thương nhỏ trên người tôi, thì thôi không so đo với anh ta làm gì”

“Anh như vậy mà còn bảo là không so đo, anh là đang bắt chẹt tôi!”

Sử Thi Vũ càng nghe sắc mặt càng khó xem, đến cuối cùng, anh ta tức giận đến mức ngực thiếu chút nữa nổ tung, thẳng thừng gào thét giận dữ.

Mấy thứ Bản Nguyên Châu với bảo vật Phá Cấm gì gì đó quá đáng như thế nào, mình thôi không nhắc tới.

Chỉ nói việc anh tự bạo hai thế thân, còn hao tổn hơn phân nửa thần hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.