Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2741: Chương 2741




Ông kêu lên một tiếng quái dị, lao nhanh về phía sau chiếc gương.

Ầm!

Ngay lập tức, gương đồng phát ra tiếng nổ vang trời, âm ầm rồi nổ tung.

Linh khí bay tứ tung, phun ra bốn phương tám hướng, mặt đất nứt ra, vô số vết nứt không ngừng lan ra, bầu trời u ám, giống như ngày tận thế.

Khoảng không bốn phía vỡ vụn tựa như thuỷ tinh, từng cơn sóng lớn cao vút trên trời, muốn nuốt chửng và nhấn chìm Hình ảnh bên trong gương đồng càng rõ ràng hơn, chính cái gương cũng càng ngày càng rung lắc dữ dội.

Rắc rắc rắc!

Xuất hiện vết nứt cực lớn trên thân gương, không ngừng lan rộng.

“Không xong rồi, đây không phải là thần hồn của cảnh giới hợp thể tu sĩ chứ!”

Ông cụ giật mình, hét lên một tiếng quái dị, trừng mắt tròn xoe, chòm râu vểnh lên, lập tức tỉnh rượu.

Ông kêu lên một tiếng quái dị, lao nhanh về phía sau chiếc gương.

Ầm!

Ngay lập tức, gương đồng phát ra tiếng nổ vang trời, âm ầm rồi nổ tung.

Linh khí bay tứ tung, phun ra bốn phương tám hướng, mặt đất nứt ra, vô số vết nứt không ngừng lan ra, bầu trời u ám, giống như ngày tận thế.

Khoảng không bốn phía vỡ vụn tựa như thuỷ tinh, từng cơn sóng lớn cao vút trên trời, muốn nuốt chửng và nhấn chìm cung điện.

Trong phút chốc, người phàm lúc trước không thể nhúc nhích, đã khôi phục và cử động lại như thường, nhìn trời đất lúc này, chớp mắt nét mặt đã sợ đến chết lặng tại chỗ.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt.

Ngay sau đó, bên trong hoàng cung lần nữa bất động im lặng.

Đến linh khí nổ tung và vết nứt lớn trên mặt đất cũng dừng lại.

Ông cụ say rượu ngồi bịch xuống đất, thở hổn hến dùng tốc độ thật nhanh tạo ra từng đạo ấn ký ác liệt, cảnh vừa xảy ra làm người khác sợ chết khiếp.

Vết nứt trên mặt đất biến mất, linh khí hỗn loạn đã liên tục rút về.

Cuối cùng, mọi thứ đã quay về nguyên dạng ban đầu, gương đồng cũng một lần nữa ngưng tụ.

Mọi chuyện giống như chưa từng có gì xảy ra.

“Chết tiệt, thật là xúi quẩy. Sao có thể là một kẻ có cảnh giới bằng tôi. Bảo tháp của nhà họ Tăng vốn không thừa hưởng một tu sĩ có cảnh giới này, nhà họ Tăng cũng sẽ không cho phép hắn vào đó, chứ đừng nói đến chuyện phá vỡ cấm chế của tôi”

Ông cụ thở hổn hển, quần áo vốn đã rách nát lại rách thêm vài mảnh.

Rõ ràng màn thi triển pháp thuật vừa rồi, đối với ông ta là một thử thách không nhỏ.

“Vậy thì không nhìn thần hồn, tôi sẽ xem tướng mạo, ông đây không tin, cậu ta thật sự là cảnh tu sĩ độ kiếp!”

Ông cụ có chút tức giận đánh ra linh khí, trên gương đồng, lúc này hiện rõ khuôn mặt của Tân Trạm.

Vốn dĩ trong đầu có suy nghĩ, dự định thừa dịp trừng phạt nhà họ Tăng, tiện thể cho con cháu nhà họ Tăng một cơ hội.

Dù sao năm đó ông cụ nhà họ Tăng đối xử với mình cũng không tệ, cho dù một số vãn bối hèn mạt, cũng không đến nổi phải nghiêm khắc trừng phạt.

Mà dùng cách này, có thể làm một cuộc sàng lọc, để ông †a tìm ra một người đệ tử.

Có như vậy mới đem bản lĩnh một mình thông thiên ra truyền dạy, cũng sẽ không uổng phí sự chiếu cố của ông cụ Tăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.