Ông ta quyết định chủ ý, cho dù không giết Tần Trạm, cũng phải đánh anh nửa tàn phế!
Sau khi rời khỏi nhà họ Sở, Tần Tram liền tim nơi ở tạm.
Lần này anh ở thủ đô không lâu lắm, sau khi đưa đan dược xong phải mau rời đi.
Lúc xế chiều, Tần Trạm gửi một tin nhắn cho Ngu Như Mỹ: Buổi tối có rành gặp mặt đi, giao đồ cô muốn cho cô.
Ngu Như Mỹ trả lời: “Được… Đợi anh ở quán bar Thành Nam khu An Bình.”
Đến buổi tối, Tần Trạm gọi xe đến quán bar Thảnh
Nam khu An Bình.
Nơi này nói là quán bar, chẳng bằng nói là quán rượu nhỏ,
Bên trong không có tiếng nhạc ổn ào, trái lại có mấy người trẻ tuổi đàn hát ca dao dân ca.
Hoàn cảnh yên tĩnh khiến Tần Trạm cảm thấy hơi thoải mái, anh tìm chỗ ngồi xuống, lại thuận tiện gọi mấy chai bia, lẳng lặng đợi Ngu Như Mỹ đến.
Một lát sau, một người phụ nữ rất quyến rũ đi từ cửa vào.
“Anh Trạm, đã lâu không gặp.” Ngu Như Mỹ đi tới bên cạnh Tấn Trạm, toàn bộ cơ thể gần như nhào vào trên người Tần Trạm rồi.
Tấn Trạm nhíu mày, anh lấy một lọ đan dược trong lồng ngực ra đặt lên bàn, nói: “Đây là đồ cô cần.”
Đôi mắt Ngu Như Mỹ sáng lên, vươn tay muốn cắm lấy.
Lúc này Tấn Trạm rút tay về, lắc đầu.
“Tôi điều tra loại đan dược này rồi, loại đan dược này, hình như không phải cho cô dùng đúng không?” Đôi mắt Tẩn Trạm hơi híp lại, nhìn chằm chằm Ngu Như Mỹ nói.
Ngu Như Mỹ nở nụ cười quyến rũ, trong đôi mắt cô ta giống như lóe lên ảnh sáng màu đỏ, nhìn vô cùng động lòng người, nhưng cũng có chút kinh sợ.
“Vây anh cảm thấy cho người nào đúng?” Ngu Như Mỹ cười duyên nói.
Tấn Trạm cười, ném đạn dược cho Ngu Như Mỹ, xua tay nói: “Hinh như chuyện này không liên quan tới tôi.”Ngu Như Mỹ cấm lấy đan dược, cho vào trong túi LV, sau đó ngồi đối diện Tần Trạm,
“Nói một chút đi, lần này tới thủ đô, có tính toán gì không?” Ngu Như Mỹ uống một ngụm bia nói.
Tần Trạm thần bí nói: “Đây là bí mật.”
“Ha ha.” Ngu Như Mỹ nở nụ cười: “Anh không muốn nói, tôi cũng không hỏi, có gì cần giúp đỡ có thể nói cho tôi biết.”
Tần Trạm ừm một tiếng, nói: “Mau giao danh sách tôi cần cho tôi, tôi đình một tuần sau sẽ rời khỏi thủ đô.”
Nói tới đây, Tản Trạm dừng một lát, tiếp tục nói: “Nếu như thuận tiện, mua một ngôi nhà cho tôi, hoàn cảnh yên tĩnh một chút, tôi không thích nơi quá ổn ào.”
Ngu Như Mỹ gật đầu nói: “Được.”
Đúng lúc này, bỗng nhiên Ngu Như Mỹ thấy được người quen.
Cô ta đứng dậy chào hỏi đối phương: “Hi, Mã Quốc Minh, sao anh lại ở đây?”
Tấn Trạm xoay người lại nhìn, chi thấy một thanh niên ngoại quốc tóc vàng mắt xanh chậm rãi đi tới.
Anh ta cười đi tới bên cạnh Ngu Như Mỹ, vươn tay vỗ vào mộng Ngu Như Mỹ một cái nói: “Cô Như Mỹ,vóc dáng của cô càng ngày càng đầy đặn rồi”
Anh đây xem như là khen tôi đúng không?” Ngu Như Mỹ cười nói: “Mã Quốc Minh, anh đến Việt Nam khi nào thế?”
Mã Quốc Minh cười nói: “Mấy ngày nay, bên này có người nhờ tôi làm một việc, cô có biết tôi được trả bao nhiêu không?”
Ngu Như Mỹ nhảy mắt nói: “Tám con số?”
“No!” Mã Quốc Minh lắc đầu: “Năm mười triệu đô la… Ha ha, ở Việt Nam dễ kiếm tiền thật!”
Tần Trạm ngồi một bên không nói, nhưng trong lòng có chút khó chịu.
Tần Trạm khịt mũi, phát hiện trên người Mã Quốc
Minh có mùi hương kỳ lạ.
“Luyện Đan Sư?” Tần Trạm hơi nhíu mày, hương vị trên người anh ta, rõ ràng là thường xuyên tiếp xúc với dược liệu.
“Cô Như Mỹ, tôi không nói chuyện nữa, tôi còn việc phải làm, có thời gian hẹn nhau nhé..” Mã Quốc Minh cười nói.
Sau đó Mã Quốc Minh đi về một phía.
Đợi anh ta đi rồi, Tần Trạm hỏi: “Người nước ngoài
kia là ai thế?””Một người bạn, trong hiệp hội luyện dược quốc tế, nghe nói học dưới trướng một lão dược sư ở Việt Nam. Ngu Như Mỹ nói: “Trong nước có rất nhiều người không mời được phù Dược Thần, thì sẽ tim anh ta.”
“Dưới trưởng một lão dược sư ở Việt Nam sao?” Tấn Trạm nhíu mày.
Ngu Như Mỹ giang tay nói: “Vị lão dược sư này cũng từ phủ Dược Thần ra… Nghe nói cùng lứa với phủ chủ đương nhiệm.”
Tần Trạm à một tiếng, anh nhìn bóng lưng Mã Quốc Minh, thường lòng dâng lên chút cảm giác khác
Nhưng rốt cuộc vì sao lại có loại cảm giác này, Tần Trạm không nghĩ ra được.
“Phần danh sách kia cần bao lâu?” Tần Tram không tiếp tục nghĩ nữa, xoay người nhìn Ngu Như Mỹ.
Ngu Như Mỹ nói: “Nhanh nhất ba ngày, muộn nhất một tuần, nhưng mà tôi phải nói với anh trước, nhà họ Tôi không phải vai phụ như tôi có thể dò thấu, bọn họ lớn vượt qua khu vực, sớm đã vào nhiều năm trước, nhà họ Tô đã bố trí ở phía bắc rồi.”
“Bo trí sao?” Tần Trạm nhíu mày, nhà họ Tô khua chiêng gióng trống bố trí như thể, là vì cái gì?Muốn trở thảnh gia tộc đứng đầu thủ đô sao? Hay là còn có mục đích lớn hơn nữa?
“Được, tôi biết rồi.” Tần Trạm gật đầu, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Cứ thể đi rối sao?” Ngu Như Mỹ cười duyên nói.
Tần Trạm liếc cô ta một cái, cười nói: “Đừng đùa kiểu này với tôi, tôi không thích.”
Sau khi nói xong, Tần Trạm rời khỏi quản rượu nhỏ này.
Sau khi trở về chỗ ở, Tấn Trạm nằm trên giường, lăn qua lộn lại làm thế nào cũng không ngủ được, luôn cảm thấy quên gi đó.
Anh ngồi bật dậy, viết tất cả kế hoạch sắp tới của mình ra giấy, lật xem vô số lần xong, Tấn Trạm vẫn không phát hiện có sơ hở gì.
Tần Trạm lại nằm về giường lần nữa, lăn qua lộn lại tới nửa đêm, bỗng nhiên Tấn Trạm “vů” một tiếng ngồi bật dậy.
“Minh biết rồi.” Tần Trạm vỗ đầu mình.
Anh vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại.
Tên trên di động, đúng là người bạn ở nước ngoài của Tô Uyên: Hạng Mĩ Tuyết.Lúc này Tấn Trạm gọi điện thoại cho cô ta.
“Tần Trạm? Sao anh đột nhiên gọi điện thoại cho tôi thế?” Trong giọng nói của Hạng Ma Tuyết có chút kinh ngạc.
“Có một chuyện cần cô giúp đỡ” Tấn Trạm trầm giọng nói,
Chuyện Tan Tram đi tới thủ đô, còn chưa có mấy người biết, nhưng đã nhiều ngày điện thoại của anh gần như sắp bùng nổ roi.
Bởi vì cách ngày đan dược của anh đấu giá chỉ còn sót lại chưa được mấy ngày.
Tần Trạm tổ chức buổi đầu giá này, có hai mục đích.
Thứ nhất là đưa dan dược cho bọn họ, dùng thử này không chế đám người kia.
Thứ hai là muốn nhìn xem nhà họ Tô ở thủ đô, rốt cuộc có năng lượng lớn cỡ nào, có bao nhiêu thế gia sẽ vì e ngại nhà họ Tô, mà không dám tới gần Tần Tram.
Bên kia, trong biệt viện của Sở Hữu Sinh nghênh đón một ” vị khách”.
Vị khách này vô cùng phô trương, phía trước có xe màu đen mở đường, dọc đường đi không có trờ ngại.Xe đo lai, chi thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục trắng chậm rãi đi xuống
Người này không phải người khác, đúng là cha của Tô Vũ, Tô Thế Hải.